Xếp Lại Yêu Thương

http://truyenhiepsi.blogspot.com

Tác Giả: Nhật Niên


1. Just So You Know

Do ông thầy trên trường cho về sớm, lại được cái hôm nay không bận bịu gì mấy, nên tôi cùng với lũ bạn rủ nhau ra quán net quen thuộc, lựa dãy máy còn trống ngồi cùng nhau chơi Liên Minh Huyền Thoại giết thời gian. Bản thân thì nổi hứng đổi sang tướng Lee Sin với lối chơi đi rừng. Chỉ có điều thói quen chơi hỗ trợ nó đã quá ăn sâu vào máu, nguyên buổi chiều hôm đó lại đánh lung tung chẳng có bài bản gì cả, thành ra trở thành đề tài thi thú cho lũ đồng đội mắc dịch kia lần lượt dìm hàng cái sự đi rừng vô cùng ngáo đá của bản thân. Chưa kể cái lũ con nít trẻ trâu đứng sau lưng săm soi màn hình “dạy” phải đi phải đứng ra sao, mua đồ thế nào cứ như đúng rồi, kèm theo mấy từ chửi tục rất chi là chối tai. Sau một tiếng đồng hồ với sức chịu đựng đã đạt đến đỉnh của đỉnh, mặc cho tụi bạn thân khắm khú ra sức níu kéo các kiểu, tôi nhanh chóng trả tiền net cho chủ quán rồi xách xe chạy về nhà. Tự hỏi sao thời buổi bây giờ mấy quán net xuất hiện nhiều thành phần đeo khăn quàng trẻ trâu ghê gớm.

Vừa mới đi ra đường được dăm chục phút thì trời đất tối sầm với hàng mây đen kịt trên đầu. Những giọt mưa nặng hạt bắt đầu rơi xuống ào ạt như đang tát thẳng mấy cú tê rần vào mặt. Mắt kiếng đang đeo ngày một nhoè đi vì thấm đẫm hơi nước lạnh lẽo. May sao lúc đó có quán cà phê quen thuộc bên đường, vội vàng tấp xe vào rồi lập cập chạy vào thiệt nhanh trước khi ông Thiên Lôi có cơ hội nổi điên lên phang mấy tia sét cháy xém vào người để trừng phạt vì cái tội rủa xả. Tự chọn cho mình góc tĩnh mịch quen thuộc kế bên khung cửa kiếng ngăn cách với thế giới bên ngoài trong khi chờ đồ uống. Những giọt mưa liên tục rơi lốc cốc bên cửa kiếng. Những chiếc xe bán đồ ăn chạy qua chạy lại để tìm chỗ trú mưa. Đằng sau màn mưa xám đặc, là cánh cổng trường học mở toang lác đác vài bóng người mờ ảo di chuyển sau khi tan học. Trong này, tôi như một đứa con nít âm thầm chờ đợi một điều gì đó xuất hiện từ phía cổng trường xa xăm, giữa những bóng người lưa thưa đi ra đi vào trong vội vã, với giọng hát đầy cảm xúc của Jesse McCartney thể hiện một ca khúc tuy cũ mà vẫn có cảm giác nôn nao không ngừng…

“Just so you know, this feeling takin’ control of me and I can’t help it

I won’t sit around, I can’t let him win now.

Thought you should know, I’ve tried my best to let go of you but I don’t want to

I just gotta say it all before I go

Just so you know…”

***

Tôi bắt đầu gặp gỡ Trâm lần đầu tiên trong buổi offline đầu tiên giữa các thành viên trong đội subteam. Dáng người cao hiếm thấy ở một người con gái. Tóc dài miên man, khuôn mặt dễ thương, với đôi mắt đen ẩn sau cặp kính dày cộm. Ánh mắt của cô bé có điều gì đó thật sự rất lôi cuốn, nhìn vào có cảm giác như đang chạm tới đáy của một cái gì đó không rõ hình thù. Trầm lặng, ít nói nhưng khá vui tính hài hước, có phần trái ngược với nét mặt hơi già dặn trước tuổi. Đi cùng một nhóm người mà chẳng hiểu sao bản thân cứ hướng hoài về một phía, ngắm nhìn người ta rồi cười mãi không thôi. Thầm nghĩ xinh xắn thế này không khéo có bạn trai rồi cũng nên, vì thời buổi bây giờ lên mạng đọc tin tức thấy các bạn trẻ đang độ tuổi ngồi trên ghế nhà trường mà sao đã biết yêu đương ôm ấp nhau mặn nồng ghê. Rút cục cũng chẳng qua mắt được bà chị tinh ranh nọ, khi chị này huých cùi chỏ vào tôi kèm theo một cái nháy mắt bí hiểm:

“Bị con bé hớp hồn rồi phải không?”

“Phải thì sao còn không phải thì sao?”

“Phải thì nhào vô cưa đi ba, dòm dòm cái gì, đàn ông đàn ang gì nhát còn hơn cả thỏ đế.” – cái giọng đanh đá của bà chị này khiến tôi chỉ còn biết cười trừ.

“Ủa, nãy giờ em có nói là thích người ta sao?”

“Còn chối nữa, chị thấy cưng nãy giờ nhìn bé nó đắm đuối luôn. Vớt lẹ đi không thằng khác nó vớt là cưng hối hận cả đời đấy nhé.”

Cảm giác thật là khó chịu khi có người cứ tìm cách đi guốc trong bụng mình, trước cả khi mình kịp suy nghĩ xem mình muốn cái gì. Nhưng cái sự đanh đá đó đã khiến đầu óc tôi bị xáo động, tựa như có ai đó ném một cục đá to đùng giữa mặt hồ tĩnh lặng vậy. Mọi thứ xảy ra hoàn toàn trái với ý nghĩ ban đầu của tôi trước khi tới buổi offline họp mặt này, khiến những mạch máu trong não tôi bất chợt khựng lại, không còn hoạt động trơn tru như đáng lẽ ra nó phải như thế. Ngoài cái nickname rất dễ thương ở trên forum cùng với khả năng dịch thuật tiếng Anh khiến bao người phải gật gù,  phần lớn thời gian giữa tôi với em cũng như với bao người khác – chủ yếu trao đổi công việc, gửi file cho nhau, phân chia công việc xem người này làm gì người kia làm gì, ai dịch thuật còn ai căn thời gian cho phụ đề. Rồi thôi. Không hơn không kém. Tới khi nghe tin sẽ offline ngày này giờ này quán này, tôi vẫn đinh ninh chắc cùng lắm lại nói về thần tượng cùng với công việc linh tinh này nọ thôi chứ cũng chẳng có gì đặc biệt. Nào có ai ngờ…

Trước đây bản thân từng có rất nhiều mối tình nho nhỏ dễ thương của tuổi học trò. Với cô lớp trưởng hàng xóm. Với nhỏ bạn cùng lớp. Nửa vời. Hời hợt. Rồi thôi. Rung động vì một ai đó chẳng còn là điều gì đấy quá xa lạ với tôi nữa, chỉ là chưa bao giờ thu gom đủ nguồn năng lượng dũng cảm vào người để tự thân lấy tay gõ cộc cộc lên cánh cửa trái tim người khác, kèm theo lý trí sắt đá cho rằng “yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên” chỉ có thể tồn tại trong ba cái phim Hàn Quốc sến rện đầy nước mắt dành cho thiếu nữ. Mỗi lần này trái tim cứ nổi loạn bất tuân lệnh chủ, lệch nhịp chẳng giống mọi ngày chút nào – lúc mạnh lúc yếu, lúc nhanh lúc chậm, lên xuống liên tục chẳng khác gì cái đồ thị hình sin trong Toán học. Quá lâu rồi mới có cái cảm giác thật sự muốn tìm hiểu về người ta nhiều hơn, lắng nghe mọi thứ người ta nói và gật gù về đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Tới lúc ra về, ngoài chuyện hỏi han về nick Facebook, tôi cũng chẳng biết vì sao lúc đó mình lại đưa ra cái hẹn riêng dành cho em ngay và liền lúc đó, dù em từ chối với lý do sắp kề cận thời gian thi cuối kỳ. Đến bây giờ, sau một quãng thời gian dài tưởng như cả chục năm, mới hiểu rằng tình yêu vốn dĩ đã là thứ tự nhiên – thích thì nó đến rất đột ngột, chẳng có dấu hiệu cảnh báo nào rõ ràng như ba cái biển báo nguy hiểm nền vàng viền đỏ hay cài cắm ngoài đường.

Khung tranh tình yêu của tôi, đã bắt đầu xuất hiện những nét vẽ đầu tiên.

2. Take Me To Your Heart

Cuộc sống của tôi đó giờ chỉ xoay quanh vỏn vẹn các thứ nhu cầu căn bản của con người: ăn, học, chơi và vệ sinh cá nhân. Xuyên suốt từ sáng trưa đến chiều tối. Từ ngày này sang ngày khác. Thỉnh thoảng lai rai đi uống cà phê với bạn bè chém gió cho qua buổi. Còn lại chủ yếu là ở nhà – không học bài làm bài, không cắm mắt vào màn hình viết code lập trình thì cũng chăm chăm chơi game online với các chiến hữu là chính. Thời gian giao tiếp với người khác chủ yếu qua hai vật thể trung gian là cái bàn phím laptop cùng với cái màn hình phẳng. Lên Đại học được cái khá khẩm hơn là chịu khó đi học Anh văn giao tiếp ở ngoài, đồng thời đi học đàn với mục đích làm phương tiện giải khuây dự phòng cho trường hợp cúp điện ở nhà, nhưng thời gian chủ yếu vẫn là tiếp xúc với cái máy tính do tính chất đặc thù của ngành Công nghệ thông tin. Lại còn ham hố thêm cả việc ngồi trước cái màn hình dịch mấy cái show truyền hình từ tiếng Anh sang tiếng Việt. Cặp kiếng ngày càng dày. Người như cọng bún thiu. Chẳng khác gì một phần tử gần như tách biệt hoàn toàn với thế giới thực bên ngoài, chỉ có cái thế giới mạng với những hình ảnh, những con chữ cùng mấy cái video clip để mà ôm lấy.

Vậy mà cũng có ngày ngồi ở quán trà sữa vừa hút rột rột ly trà trân châu, vừa tám nhảm với một cô bé còn đang trong độ tuổi ăn học vào một ngày mùa hè nóng nực đến chảy cả mỡ, sau nhiều tháng trời chỉ quanh quẩn với mấy cái comment cùng khoảng mấy chục dòng inbox tám nhảm các kiểu gì đó trên Facebook. Nhất là khi mạng xã hội có một ma lực tạo cho người ta cái ảo tưởng rằng họ rất gắn bó với nhau, tới khi đối diện với nhau rồi cũng chẳng thể từ bỏ thói quen mân mê cái điện thoại – không nhắn tin, chat chit thì cũng lướt web này kia với mục đích tận dụng wifi chùa của các quán cà phê tốn pin điện thoại chơi. Chính vì thế, sau những câu chat chit cùng những icon lặp đi lặp lại đến vô hồn, những cuộc gặp gỡ trực tiếp mới là thuốc thử hiệu quả nhất để biết được quan hệ giữa mình và người ta thực chất là như thế nào, trong cái thời đại mà hầu như ai cũng có một con dế điện tử chỉ chực chờ quẩy mình cất tiếng gáy sát bên đùi.

Trái với vẻ mặt có phần già dặn trước tuổi ấy, té ra Trâm là một cô bé có khả năng buôn chuyện vô đối biến dây cà ra dây muống: từ chuyện học hành trên lớp, thần tượng có khí chất xuất chúng ra sao, cho đến cả chuyện cải cách giáo dục mà mới nghe xong chỉ biết tặc lưỡi: “chậc, hình như anh đang nói chuyện với bà cụ non nào khéo lớn hơn anh chục tuổi thì phải”. Ngay lập tức tôi nhận được một cú quánh “bốp” rõ to vào lưng với cái giọng khá dễ ghét: “bộ em trông già dặn đến vậy sao?”, cùng một cái trề môi nguýt dài dòm thấy là chỉ muốn dạt mỏ. Vậy mà không ngồi nghe tám nhảm cũng nhảy qua chơi đặt gạch với nhau hết cả buổi trời.

Những ngày sau đó, cô bé kể cho tôi nghe nhiều hơn về cuộc sống của mình. Là đứa con gái duy nhất trong một gia đình có tới hai người anh trai, nên thường xuyên “được” kế thừa lại những đồ dùng cũ của họ: từ bút viết, cặp sách cho đến quần áo, cả cái laptop cô bé đang xài cũng đã từng có một thời thuộc về người anh cả. Không chỉ kế thừa vật chất mà còn là cả tính cách có thể sẽ khiến tụi con trai một phen ngạc nhiên. Ngoài giờ học chính khóa cùng những buổi đi học thêm ra, phần lớn thời gian cô bé chỉ ở nhà học bài làm bài, xong xuôi các thứ thì lên mạng tán gẫu, vừa xem show của thần tượng vừa tranh thủ dịch thuật, lâu lâu rãnh rỗi sinh nông nỗi chơi Counter-Strike để giết thời gian. Thời gian đi chơi uống cà phê trà đá cũng chẳng có nhiều do sức cùng lực kiệt sau nhiều tiếng đồng hồ ngồi trên ghế nhà trường. Riết rồi ông Thời Gian bắt đầu nhen nhóm ngọn lửa nhung nhớ nóng hôi hổi ở đâu đó trong người. Tự dưng mong chờ một điều gì đó sẽ xảy ra, trong khi mình còn chẳng diễn tả được cái điều đó đó là điều gì nữa. Chỉ dám tô vẽ nó thành một thứ tình cảm không rõ ràng như người ta vẫn thường hay nói. Đến được tới đâu thì đến. Nhung nhớ lắm nhưng chỉ muốn dành nó cho riêng mình, không nhất thiết phải níu kéo. Không cần những lời hứa hẹn để ràng buộc lẫn nhau. Chẳng phải người dưng, cũng chẳng phải tình nhân. Ít hơn tình yêu một chút và nhiều hơn tình bạn một chút.

Tuy nhiên, nó cũng giống như việc người ta trồng cây ăn trái vậy. Chăm bón bao lâu đi chăng nữa rồi cũng tới lúc phải gặt hái quá ngọt. Trồng cây ăn trái còn có thể ước lượng được khi nào trái chín, chứ còn loại cây tình yêu này chẳng có cái gì để có thể định lượng được lúc nào sẽ ra hoa ra trái. Hái sớm quá sẽ có vị chát. Chín quá thì chẳng còn đủ dư vị ngon ngọt. Thành ra cứ chần chừ, lưỡng lự mãi. Trong khi thời gian nào có thèm nán lại chờ đợi ai bao giờ.

Vì khi con tim đã rung động, mọi lý do đều trở nên vô nghĩa và thừa thãi.

3. Sorry Seems To Be The Hardest Word

Tôi đã phải suy nghĩ rất nhiều khi anh ấy thổ lộ tình cảm của mình, dù tôi đã dự cảm được tình cảm của anh ấy dành cho tôi từ rất lâu.

Kể từ sau lần gặp gỡ đầu tiên đó, giữa hai chúng tôi không chỉ gói gọn trong những câu nói xã giao cùng những file dịch thuật. Phúc bắt đầu chủ động trò chuyện với tôi nhiều hơn. Lúc thì inbox với câu mào đầu hỏi han tôi đang làm gì. Lúc thì nhắn những câu tưởng chừng chẳng liên quan như việc vừa tải về trên mạng một game mới khá hay ho để giết thời gian mỗi khi rãnh rỗi. Lúc thì tag tôi vào những video clip cover lại một vài bài hát nhất định nào đó. Thi thoảng còn đánh vào sở thích mê đồ ăn của tôi bằng những lời mời đại loại như “muốn thì anh dắt em theo ra chỗ này ăn cho vui”, mặc dù rất hiếm khi tôi đi được khi thời khóa biểu chính khóa lẫn học thên của bản thân gần như chẳng có khe hở. Với quan niệm đã có về ngành Công nghệ và máy tính, có lẽ anh là một trường hợp khá hy hữu chẳng giống bất kỳ một người học Công nghệ nào mà tôi từng biết.

Hay nói cách khác, trong từ điển tiếng Việt để miêu tả về anh ấy chủ yếu có các từ như sau: thú vị, tốt bụng và vui tính. Cho đến khi anh ấy bộc bạch tình cảm của mình, sau một buổi chiều vừa lê la hàng quán ăn uống vừa vô khu trò chơi trong siêu thị chơi game thùng đến chán chê. “Anh thích em, rất nhiều!”, với một cái nắm tay nhẹ nhàng cùng ánh mắt đầy cảm xúc. Im lặng cho đến khi mỗi người đều kiếm cớ có việc bận để về nhà, khi khác nói chuyện sau.

Bình thường chắc hẳn người khác ắt sẽ sung sướng và hạnh phúc lắm. Anh ấy là một người bạn, một người anh trai rất tốt, và tôi cũng rất quý anh ấy. Anh cũng không ngại ngần trưa năng oi bức mà chạy xe ngang qua trường tôi học, chỉ để tặng món quà sinh nhật muộn và tranh thủ buôn chuyện với tôi trong thời gian chờ đánh trống vào tiết học. Nhưng bản thân tôi lại không cảm thấy như thế. Trái lại là một cảm giác khó xử cứ như thể đang bị một tảng đá rất nặng chèn ép trong người, khi phải đối diện với những lựa chọn mà dù cho có chọn cách nào đi chăng nữa đều sẽ dẫn đến những điều rất đáng tiếc cho mối quan hệ trai gái.

Có lẽ cách tốt nhất là phải trung thực với chính bản thân mình, và đi thẳng vào sự thật. Nếu không, chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn, thay vì nó chỉ xoay quanh giữa hai chúng tôi…

4. Last Christmas

Vừa thưởng thức những chiếc bánh macaron ngon ngọt nhỏ xinh đầy màu sắc, vừa nhấm nháp chút trà thưởng thức các nhạc phẩm Giáng Sinh được phát lên lặng lẽ bên góc tiệm. Mùi vị khá ngon và hấp dẫn, khiến tôi không thể kiềm được những cái chậc lưỡi. Ngoài khoản ngon ngọt kèm theo những màu sắc sặc sỡ bắt mắt ra, bản thân luôn tự hỏi món này còn giá trị gì khác để người ta có thể đặt giá lên tới mười mấy ngàn cho mỗi một cái bánh bé tí teo chỉ đặt vừa lòng bàn tay như vầy. Dù đã cố gắng thưởng thức bằng cách nhấm nháp từ từ từng chút một lâu nhất có thể, vẫn có cảm tưởng như chỉ trong chốc lát những chiếc bánh macaron xinh xinh ấy đã chui tọt cả vào bao tử của mình, chỉ còn lại chút dư vị sót lại trên đầu môi để cái lưỡi còn có thứ níu kéo. Mà ít ra trên miệng còn có cái để liếm láp, còn mối tình mà tôi đang theo đuổi quả thật quá đắng chát, nếm đi nếm lại mãi vẫn chưa cảm nhận được vị ngọt cuối cùng.

Ngày đó, trên timeline của cô ấy đã xuất hiện một cái status với đôi dòng bộc bạch. Rằng cảm ơn và xin lỗi. Rằng giữa hai đứa vẫn là bạn. Kết thúc cái status là sự lặp lại của một lời cảm ơn mà bản thân chẳng biết phải hỉ nộ ái ố như thế nào. Như có ai vừa mạnh tay vắt lên vắt xuống ráo cạn cả tấm khăn cảm xúc. Vui vì ít ra không đến nỗi ác mộng đi tong mối quan hệ như mình tưởng. Buồn vì người ta một mặt vẫn còn nhiều thứ trong đời để làm, mặt khác bản thân mình chưa đủ tầm để có chỗ đứng trong lòng cô bé như tên nào đó đã từng – dù tôi cũng chẳng quen biết gì hắn, chủ yếu là dựa trên lời kể của người khác kèm theo những cái status khá mặn nồng trên tường nhà của nhau mà tôi tình cờ nhìn thấy trên news feed. Dù vẫn bù đầu bù cổ với mười hai môn học thần thánh ở trường, người ta giờ đã có một người con trai có thể ở bên san sẻ khi cần. Còn tôi của ngày đó thì quá ích kỉ để có thể nhìn người mình yêu thương tay trong tay với một tên nào đấy không phải là mình. Như người dưng bên lề. Chủ yếu là nói chuyện xã giao như trước khi gặp nhau, hoặc khi có tin tức hay show mới của thần tượng để dịch thì cứ theo định kỳ mà làm. Kiểu mấy ông thu tiền điện tiền nước mỗi tháng ghé nhà một lần để kiểm tra các thứ, xuất hóa đơn rồi cứ thế thu tiền vậy thôi.

Rồi hắn và cô bé chia tay sau đó vài tháng, vì những lý do chỉ có người trong cuộc mới hiểu.

Sau khi nghe cô bé kể lại chuyện đã xảy ra, ngoài mặt tuy vẫn giữ sự bình thản không bộc lộ cảm xúc gì nhiều, nhưng trong lòng không thể không cảm thán rằng con gái có những điều phức tạp hơn mình nghĩ. Ai đời thích người ta cho đã, hết thích thì chia tay chia chân. Lý do là gì cụ thể cũng chẳng còn nhớ rõ. Đơn giản vì là chuyện chỉ có hai người, lại chẳng liên quan đến mình thì nhớ làm gì. “Vậy em có buồn không?”, “Bộ trên trán em có ghi chữ BUỒN hẻ?” – cô bé vừa nói vừa vén tóc ra bên trán một cách đầy ngụ ý, đặt dấu chấm hết cho câu chuyện tại đó.

Mãi cho đến về sau tôi mới nhận ra cô bé nói đúng một điều. Rằng cái cảm giác không có tên gọi đó đó té ra chính là sự khác biệt rất lớn giữa tình yêu và những thứ tình cảm khác, khi mà bây giờ có quá nhiều chuyện dở khóc dở cười xuất hiện trên mạng: nào là đi chơi với gái mà chỉ có trăm ngàn trong túi, nào là chia tay nhau cho đã xong lại đi đòi quà, vân vân các thứ. Nhờ cái cảm giác đó đó, khi yêu nhau, người ta hoàn toàn có thể làm bất kỳ điều gì dành cho người mình yêu. Nhờ vào cái cảm giác đó đó, khi người ta còn yêu nhau thật sự, họ sẽ không nhón chân lên bỏ nhau mà đi. Nhờ vào cái cảm giác đó đó, mới có những câu chuyện tình yêu đời thực được thêu dệt nổi bật trên một nền tranh đang dần bị bao phủ dần sang bởi ngả màu thực dụng. Như chuyện chú rể bị bỏng mặt vì tai nạn làm lễ thành hôn với cô dâu xinh đẹp dịu dàng khiến cư dân mạng xúc động đậy, mà khi mới nghe qua cứ tưởng ai đang kể chuyện cổ tích vậy.

Ngay chính tôi lúc này đây, vẫn còn nhung nhớ người con gái đó quá nhiều. Nhiều đến mức mỗi lần nghĩ tới là mỗi lần cảm thấy phấn chấn đến lạ kỳ không sao giải thích nổi. Nhiều đến mức muốn nứt rạn khi người ta tay trong tay bên một người nào đó không phải là mình. Nhiều đến mức có thể nói là sẵn sàng làm nhiều điều để đổi lấy một niềm hạnh phúc lâu bền và sâu đậm không kém gì những mối tình trong những câu chuyện cổ tích. Mà đã là cảm xúc thì rất khó, hoặc thậm chí không thể diễn tả bằng lời. Nếu không, tôi đã chẳng mất công lặn lội ra tới tận tiệm bánh gần trung tâm thành phố này, chỉ để tự mình thưởng thức món bánh này xem nó như thế nào mà sao cô bé lại thích nó đến thế. Để rồi sau đó quyết định đặt hàng ngay một hộp bánh khác, ghi rõ địa chỉ và ngày giờ gửi tặng đính kèm, đồng thời không quên kèm theo lời cảm ơn vị chủ tiệm thân thiện trước khi rời khỏi tiệm trong niềm hân hoan vui sướng khó tả.

Một ngày trôi qua cái vèo, chỉ trong chớp mắt đã là 9 giờ tối đêm Giáng Sinh.

Facebook của cô bé xuất hiện hình chụp hộp bánh quen thuộc, kèm theo những dòng caption đầy hoang mang lo lắng – vừa bộc lộ sự sung sướng khi nhận được món quá bất ngờ, vừa có một sự trách móc nhẹ dành cho vị chủ nhân của món quà. Nhiều like và comment lần lượt xuất hiện. Người thì chọc giỡn với hàm ý nhận vơ đại loại như “tui tặng đó”. Kẻ thì để lại comment với mấy cái icon Pacman ngoác mỏ nham nhở, kèm theo nghi vấn ai mà lãng mạn dễ thương dữ. Còn cái kẻ “được” thiên hạ cho là lãng mạn dễ thương ấy, thì đang âm thầm nhìn thiên hạ đại loạn trên cái màn hình phẳng mà lòng ngổn ngang.

Yên tâm, vì quà đã đến đúng người và đúng địa chỉ.

Ấm lòng, vì người ta vui khi nhận được nó.

Đượm buồn, vì ích kỷ muốn món quà ấy chỉ là chuyện của hai người.

Thở dài, vì có những điều muốn nói mà chưa nói được.

Gõ đi gõ lại trên bàn phím cả chục lần, kéo theo đó là chục lần giữ nút Backspace xóa sạch trơn những gì vừa gõ trước đó. Cuối cùng không gõ thêm lần nào, chôn luôn những bộc bạch xuống tận đáy lòng. Vì lý do chẳng còn quan trọng nữa.

Người nhận hạnh phúc vì món quà bất ngờ tuy nhỏ nhưng tình cảm tràn đầy.

Người tặng hạnh phúc vì người nhận cũng hạnh phúc khi nhận nó.

Vậy là đủ.

5. I Don’t Want Love

“Làm… làm sao em biết?”

“Chị không cần hỏi em biết được bằng cách nào đâu. Em chỉ muốn biết là có phải chị đã đưa địa chỉ nhà của em cho anh ấy không? Chị cứ nói thật với em đi.”

Sau vài giây, chỉ là một cái gật đầu đáp lại.

Nhưng là đáp án rõ ràng nhất sau nhiều tháng trời với đủ thứ nghi vấn trong lòng chẳng biết phải giãi bày cùng ai.

Đêm Giáng Sinh ấy, tôi nhận được cú điện thoại từ một số lạ với mục đích xác minh địa chỉ và tên người nhận để thực hiện giao hàng. Giật mình thon thót, vì mấy bữa nay mình đâu có hề đặt mua món gì đâu, bố mẹ mình lại càng không. Đến khi nhận hàng rồi lại càng ngỡ ngàng, vì trước mặt mình là hộp bánh macaron cộp mác The Macaron Boutique quen thuộc không thể lầm vào đâu được. Xem đi xem lại tấm thiệp đính kèm, đúng là có đầy đủ thông tin về địa chỉ và tên người nhận. Duy chỉ có tên người gửi biệt tăm.

Kể từ đêm đó, đúng là trong tôi có một nỗi hạnh phúc rất đặc biệt, vì ngoài gia đình ra chưa có ai tạo nên bất ngờ cho tôi vào một dịp ý nghĩa như thế. Chỉ chếó cái là niềm vui ấy, dần dần bị những nỗi hoang mang và phiền toái lớn nhỏ xâm chiếm, uy hiếp trong suốt nhiều tháng trời.

Bố mẹ trách mắng tôi rất nhiều, thân gái mà cứ cho người khác địa chỉ nhà vô tội vạ, nhận quà cho đã mà còn chẳng biết là của ai. Bạn bè xung quanh, nhiều đứa cứ thi nhau chọc giỡn rồi tự nhận mình tặng miết, tới lúc hỏi nghiêm túc thì chẳng ai nhận cả. Chưa kể rất ít người biết địa chỉ nhà của tôi. Phần vì bố mẹ tôi khá khó tính với các mối quan hệ tôi đang có. Phần vì tôi chỉ chia sẻ địa chỉ nhà cho một vài người rất thân hay ghé nhà chơi, và số lượng đó chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Vậy mà mãi vẫn chưa tìm ra được danh tính, dù đã hỏi đi hỏi lại những người này rất nhiều lần. Cảm giác thật là kỳ quặc, khi rõ ràng thiên hạ biết chuyện gì đang diễn ra mà cứ chôn giấu bí mật miết, còn bản thân mình càng tìm hiểu càng mù tịt.

Cho tới khi chị Tuệ gật đầu, là những cảm xúc hỗn tạp không tên khác lấp đè lên những cái cũ. Vừa trút được một bao tải gánh nặng ra khỏi người sau nhiều tuần lễ mập mờ. Vừa cảm thấy khó xử thêm bội phần, vì người gửi tuy không hề nằm trong số những người mà tôi từng trực tiếp chia sẻ địa chỉ nhà, nhưng lại là một người rất quen thuộc. Làm sao mà quên được, khi người đó chính là người đã từng bày tỏ tình cảm với mình, đã từng song hành lê la hàng quán và thường xuyên inbox nhắn nhe vu vơ với mình vào những lúc tối khuya.

Trước đây tôi đã từng bộc bạch những cảm xúc của bản thân. Nhưng đó là khi tôi còn ở bên Huy. Còn bây giờ tôi là một nữ sinh độc thân, vừa ăn chưa no lo chưa tới, lại còn có quá nhiều dự định cho tương lai, không còn chỗ dành cho một người khác gõ cửa bước vào thế giới riêng của mình nữa.

Tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ mãi mãi giữ được tình bạn này, nhưng với mối quan hệ giữa hai người khác phái là điều bất khả. Làm sao mà có thể kéo dài được với một mối quan hệ lệch pha, trong đó một người muốn bắc thang leo càng cao càng tốt, nhưng người kia thì chỉ muốn ngăn lại và đẩy người còn lại xuống…?

Dù tôi không hề muốn làm điều này, nhưng có lẽ chẳng còn cách nào khác…

6. That’s Why

“Chị rất tiếc, nhưng chuyện là vậy đó. Cô bé không muốn gặp em nữa. Chúng ta nên dừng lại tại đây thôi.” – bà chị đanh đá đến phát ghét kia kết luận một câu không-thể-phũ-hơn.

“Chúng ta? Nếu em không nhầm thì chị còn bảo sẽ không nói gì, vậy mà giờ chị nói cứ như thể là lỗi của em hết vậy.” – cuối cùng tôi không thể kiềm chế thêm được nữa. “Chị không thể để em tự mình nói ra sự thật hay sao?”

“Nhưng mà nó cứ hỏi chị hoài, thậm chí nó còn hỏi có phải là em gửi tặng quà cho nó hay không. Chị không cần nói nó cũng đã biết rồi.”

Im lặng một lúc.

“Vậy cưng có buồn không?” – bà chị hỏi với giọng ái ngại.

“Trên trán em bộ có ghi chữ buồn sao?”

“Mày nói giống y như nó vậy.” – bà chị bật cười, và câu chuyện kết thúc tại đó.

Nguồn cơn là một sáng ngủ dậy, chẳng còn thấy cái nick quen thuộc trên Facebook. Điện thoại chỉ vang vọng những tiếng tút tút khô khốc đến lạnh lùng. Kéo dài dăm đâu cả tuần lễ, đùng một cái nhận được tin nhắn của một số máy lạ hoắc có phần nghiêm túc bất bình thường, nhưng đọc nội dung xong đoán được ai ngay. “Phúc. Chiều mai ở quán cà phê cũ. Chị có chuyện muốn nói.” “Chuyện gì?”  “Chuyện giữa hai đứa, khi gặp nhau chị sẽ nói sau.”

Dù biết cái gì tới cũng sẽ tới, nhưng nó phũ phàng đến nỗi cứ như thể chưa bao giờ tồn tại trong cuộc đời của nhau vậy. Không ồn ào, nhưng âm ỉ, và đau. Lại còn bị chán ghét đến mức chẳng thèm nhìn mặt, thay vào đó là một sứ giả bất đắc dĩ được cử đến để truyền đạt.

Rồi nghe đâu em đã tốt nghiệp cấp ba, quyết định không thi Đại học để sang Mỹ tu nghiệp. “Sân bay. 3h chiều. Được thì cứ tới nha em, có cả mấy người trong team nữa.” Vỏn vẹn một tin nhắn từ phía bà chị đanh đá. Đọc đến câu cuối, bản tính ích kỷ đã nhanh chóng giành phần thắng, nên quyết định ở nhà.

Về sau này, tôi đã có thể truy cập trở lại Facebook của em với đường link quen thuộc. Lúc đầu còn thường xuyên ghé qua ghé lại xem người ta có update cái gì mới không, nhưng càng về sau càng thưa dần. Ghé qua cửa nhà người ta, dừng chân ngắm nhìn đôi chút, rồi lại bước đi. Chỉ vậy thôi.

Hay nói cách khác, chúng tôi không bao giờ liên lạc với nhau nữa.

Trong cuộc đời của tôi, cô bé là một người khác mà tôi sẽ chẳng bao giờ đủ sức leo qua bức tường vô hình để chạm tới được. Trong cuộc đời của cô bé, tôi chỉ đơn giản là một trong hai người đã từng có quan hệ tình cảm với em. Khi thật sự muốn ở bên nhau, cả hai bên đều phải đi chung một hướng. Nhưng khi chia tay, chỉ cần một người đổi ý đi ngược chiều đã là quá đủ để lạc mất nhau giữa đường đời.

Cứ ngỡ nói lời chia tay nhau đã là thứ khiến lòng người cảm thấy xốn xang, nhưng im lặng rời xa nhau mới là cách khiến cho đối phương cảm thấy đau khổ nhất.

Đó là một sự thật mà có lẽ chỉ có tôi mới cảm thấy khó chịu, còn cô ấy đã cương quyết từ lâu lắm rồi. Bản thân tôi đã bất chấp tất cả mà cố gắng đến cùng – giống như trong bộ môn bóng đá nổi tiếng thế giới, dù sớm hay muộn chỉ cần đưa được bóng vào lưới đối phương ắt sẽ có bàn thắng. Nhưng tôi quên mất một thực tế rằng đá được trái bóng vào lưới đối phương là một chuyện, còn trọng tài có công nhận bàn thắng đó hay không lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Nếu ví tôi là người ghi bàn còn cô ấy là trọng tài, có lẽ cô ấy đã xử ép tôi quá nhiều trong trận cầu mang tên tình yêu này, và tôi đã đấu tranh cho những bàn thắng của mình tới mức cô ấy đã không còn cách nào khác là phải rút thẻ đỏ trục xuất tôi ra khỏi sân bóng. Mà một khi đã dính cái thẻ đỏ rồi, dù có muốn tiếp tục thi đấu cũng là điều bất khả, chẳng còn cách nào khác là phải cất bước ra khỏi sân.

Dành tình cảm một người có thể có rất nhiều lý do, từ nhan sắc cho tới tính cách và nhiều lý do linh tinh khác. Bản thân tôi không hối tiếc với lựa chọn của mình, chỉ cảm thấy ngán ngẩm vì nó ngắn ngủi không khác gì một cơn mưa rào thoáng qua. Chưa kể sau cơn mưa là những sự thay đổi. Lạnh. Dơ. Ướt át. Ủy mị. Người ta còn có thể xem dự báo thời tiết để cập nhật thông tin mưa gió lúc nào và trong bao lâu sẽ nắng ráo trở lại, nhưng một khi tâm hồn đã xám ngoét rồi thì sẽ rất khó để khung trời niềm tin có thể trở lại sắc màu sáng sủa như trước. Nhất là khi đã hết duyên, cho dù ở cùng một thành phố, hít thở cùng một bầu không khí, cũng không dễ dàng gặp được nhau. Huống chi giờ đã mỗi người một phương trời. Lúc này người ta đang lơ lửng trên bầu trời, còn mình thì bất đắc dĩ kẹt lại bên quán trà cũ hai đứa từng ngồi tán nhảm ngày nào. Với những bóng hình lờ nhờ di chuyển đằng sau màn mưa xám xịt, cùng những ca từ lãng đãng phát ra từ những bản ballad phụ hoạ với âm lượng ỡm ờ trên đầu. Như những thước phim cũ sờn lúc tỏ lúc mờ đang chạy trong máy chiếu, tưởng như chẳng còn có thể động đến trong những ngăn kéo ký ức bụi phủ đã khoá kín từ lâu.

Không biết trân trọng, sớm muộn ắt sẽ đánh mất.

Nhưng trân trọng rồi, cũng chưa chắc gì đã giữ được.

Một lúc sau, cái loa trên đầu bất chợt chuyển sang nhạc dạo một ca khúc cũ của Michael Learns To Rock, cứ như ai đó thay lòng nói ra những tâm sự khó nói…

“Sitting here all alone in the middle of nowhere

Don’t know which way to go

There ain’t so much to say now between us

There ain’t so much for you

There ain’t so much for me anymore…”

Blog Truyện Hiệp Sĩ

truyenhiepsi

Truyện được sưu tầm chia sẻ trên các web miễn phí...

Tìm Kiếm Truyện

Theo dõi blog!

Nhận bài viết mới qua email. Chỉ cần nhập địa chỉ email của bạn dưới đây nếu bạn muốn đăng ký!