Cho Một Chiều Mưa

http://truyenhiepsi.blogspot.com

Tác Giả: Di Bi


Tuổi 16: Cả thế giới của tôi thay đổi.

Mùa hè cuối cùng của năm cấp hai. Tôi từ quê lên thành phố học cấp ba như mong ước của ba. Thi đậu một trường bình thường nhưng với số điểm cao tôi được học trong một trong hai lớp giỏi của trường. Những người ở quê như ba tôi luôn muốn con cái của mình vào Sài Gòn để học vì cơ sở vật chất môi trường học tập tốt hơn, tính cạnh tranh ở đó cũng cao hơn . Ngày xưa, nội nghèo nên ba phải bỏ Đại học dù ba học rất giỏi và bây giờ ba mong muốn chị em tôi được học hành trong điều kiện tốt nhất và hoàn thành ước mơ học Đại học dang dở của ba. Tôi được mẹ gửi gắm cho dì dượng ruột trên thành phố,  sống cùng gia đình dì ở một căn nhà nhỏ xinh xắn trong một con hẻm vắng khá  gần trường. Vì hai người chỉ có mỗi bé Na – em họ tôi, đang học lớp hai nên tôi được hẳn một phòng riêng, nơi có cửa nhìn ra ban công là một khu vườn nhỏ đầy nắng.

Lúc đầu, đối với những đứa cùng lớp tôi là một con bé cao khều, đen nhẻm, ốm như cò, và tất nhiên rất đậm chất “lúa” lên thành phố. Ngày đầu tiên vào lớp chẳng ai thèm nói chuyện với tôi, thậm chí khi tôi chủ động làm quen tụi nó còn lơ đi như không thấy. Thế mà “trong cái rủi có cái may” sang ngày thứ hai người cứu rỗi của tôi xuất hiện, nó ném balô nặng trịch xuống bàn, xong ngồi cạnh tôi cười tít mắt:

- Xin chào, mình là Khả Nhi. Cậu là ?

- Mình là Chi. Chào cậu.

-  Ồ. Hè này cậu đi biển à ? Rám nắng là tốt nhưng thế này hơi quá rồi đấy. Con gái trắng trẻo một tí nhìn mới xinh.


Thế là từ đó con Nhi trở thành bạn cùng bàn kiêm bạn thân của tôi cũng là đứa duy nhất trong lớp chơi với tôi.

Vấn đề xuất hiện khi điểm Hóa của tôi cứ giảm dần đều khi học kì hai bắt đầu và đó là lúc tôi hiểu ý nghĩa câu nói mà con Nhi đã đọc cho tôi trong một tờ báo “ kiến thức không phải là tất cả, nhiều lúc người ngồi cạnh mới là đứa quyết định điểm số của mình” , nếu không có nó  thì những bài vừa đủ năm điểm của tôi đã rớt xuống dưới trung bình một cách thảm bại. Nhưng tới khi điểm thi Hóa giữa học kì dưới trung bình thực sự, mặc dù con Nhi đã cùng tôi ôn bài suốt cả tuần lễ trước đó. Tôi nhận ra đã đến lúc tự tôi phải cứu lấy điểm số của mình. Và tất nhiên Huy Chương Vàng Thành phố môn Văn sẽ không đủ sức giữ tôi ở lại lớp giỏi của trường nếu điểm của tôi cứ tỉ lệ nghịch với độ khó của môn Hóa. Đó là một ngày trời đẹp nhưng chắc sẽ đẹp hơn nếu như tôi không phải nhận thêm một bài kiểm tra Hóa dưới trung bình. Đã đến lúc cấp bách như thế thì vào lúc ra chơi cô Hóa ngoắc tôi lên bàn giáo viên bảo với tôi rằng cô đã nhờ một bạn trong đội tuyển Hóa “giúp đỡ” tôi, cùng tôi học Hóa, nhiệm vụ của tôi là học tập chăm chỉ và gặp cậu ấp ở thư viện trường  giờ ra về.

Đó là một ngày đầu tháng mười ít nắng và lộng gió. Trước  cửa thư viện là một cậu bạn đang cắm cúi đọc cuốn sách Hóa dày cộm. Tôi tiến đến gần:

-          -Cậu là Minh Huy ?

-          -Ừ. Cô Nhung bảo cậu đến đây phải không ?

-          -Đúng rồi. Mình tên Lan Chi. Cậu đợi lâu chưa ?

-          -Cũng mới thôi. À, ngày mai giờ ra chơi cậu nhớ lên đây nha. Tự nhiên tớ nhớ ra có chút việc phải làm. Cậu về nhà soạn lại bài nào chưa hiểu mai mình giảng cho. Tạm biệt.

-          -Bye.

Đó là lần đầu tiên tôi gặp Huy. Ấn tượng về Huy vào buổi sáng ấy là một cậu kính cận rất dễ thương, cao hơn tôi nửa cái đầu, má trái lúm đồng tiền,ít nói nhưng thân thiện. Mái tóc nâu bay trong  gió thoảng mùi bạc hà.

Không lâu sau đó vì là “gia sư” của tôi nên Huy cũng nhập bọn cùng tôi và Nhi. Huy học lớp đầu của khối , kế bên lớp chúng tôi –  cũng là lớp giỏi nhưng không giỏi bằng lớp Huy. Bộ ba chúng tôi trở thành bạn thân của nhau nhanh chóng. Khả Nhi là con nuôi, Huy mất mẹ khi đứa em gái nhỏ hơn Huy bốn tuổi ra đời, tôi sống  xa  gia đình  nên ba đứa sớm chững chạc, và có những suy nghĩ “già trước tuổi” sở thích và ý nghĩ cũng khác với đại đa số những đứa cùng tuổi. Đại loại như tụi nó hay bàn với nhau xem đi chơi, hay coi phim ở đâu, ăn KFC hay Lotteria vào cuối tuần thì chúng tôi thường dùng thời gian rảnh để làm tình nguyện viên hay đi từ thiện và khỏi hỏi thì cũng biết đứa nào cũng mong chờ một bữa cơm cùng gia đình.

Tuổi mười sáu đó là lúc con người ta bắt đầu có những ước mơ. Những buổi tối sau khi cùng nhau học Hóa hay giải bài tập ở một quán nước quen. Huy và Nhi đưa tôi khắp các con đường rực rỡ đèn màu với những tòa nhà chọc trời của Sài Gòn ,la cà những quán ăn vặt để thực hiện “kế hoạch cải tạo của con Nhi”, chúng tôi kể cho nhau nghe những niềm vui và nỗi buồn , có khi Huy ôm đàn hát cho hai đứa nghe. Nhờ được tẩm bổ mỗi tối sau khi học cùng hai đứa nó tôi lên vài ký, da cũng bớt ngâm đen vì không phải tắm nước phèn, cuối cùng “kế hoạch cải tạo của con Nhi” cũng thành công  khi một hôm, đứng trước gương trong nhà vệ sinh con Nhi nghênh mặt: “Lan Chi bây gờ nhìn như lớn lên ở thành phố nhỉ ? Kế hoạch thành công mỹ mãn Nhi đúng là thiên tài.” Tôi phì cười vì độ “tự sướng” cao ngất ngưởng của nó. Một lần khi “thám hiểm” chung cư nhà Huy ba chúng tôi từ tầng bảy leo lên tận tầng thượng chung cư, từ trên cao nhìn xuống cuối cùng tôi đã hiểu vì sao người ta nói “Sài Gòn hoa lệ”, cả một góc thành phố thu nhỏ trong tầm mắt với những ánh đèn xe nối đuôi nhau như những dòng chảy bất tận,các dãy nhà chen chúc, những bảng hiệu đầy màu sắc thay đổi liên tục, nhịp sống hối hả, tấp nập. Huy bảo nơi này rất thích hợp để ước mơ…Phải. Chúng tôi đã cùng nhau ước mơ rất nhiều ở nơi đây. Tôi đã mơ ước về tương lai sẽ cùng  đi du học và trưởng thành bên cạnh người tôi yêu thương,  được làm những công việc mình yêu thích, đi đến những miền đất khác, sống những cuộc đời khác nhau. Khi cuộc sống của ta thay đổi thì ước mơ cũng khác đi. Bên cạnh Nhi và Huy tuổi mười sáu xa nhà của tôi tươi đẹp và tràn những mơ ước chờ thành hiện thực.

Tuổi 17: Tình đầu

Vào những buổi chiều đẹp trời sau tan học, lúc bầu trời loang lổ những mảng vàng cam, tôi thường đi loanh quanh khắp các con đường lớn gần trường, lắng nghe những ồn ào, nhộn nhịp của cuộc sống giờ tan tầm, và về nhà vào lúc những vạt nắng cuối cùng đã tắt. Cho đến một ngày phía sau tôi là tiếng kít của thắng xe đạp Huy:

-        –  Chi. Có cần tài xế không? Lên xe Huy chở đi hóng gió rồi lát chở về nhà luôn.

       Thế là những buổi chiều trời đẹp sau đó tôi vẫn hay yên lặng ngồi trên yên sau xe đạp Huy đi khắp những  con đường ngập nắng. Trên con đường về nhà, khi nắng chiều dần tắt và gió bắt đầu thổi mạnh, hương bạc hà từ mái tóc Huy quyện trong  gió mới bất giác luôn khiến tôi mỉm cười. Vào một buổi chiều trời đẹp cuối tháng ba, Huy hỏi:

-       -   Chi mình và cậu nộp đơn cùng nhau đi du học Mỹ không?

       Lúc ấy, tôi đã nghĩ rồi tôi sẽ đi du học nhưng không phải nước Mỹ và không phải cùng Huy.

-        –  Đi sớm thế bây giờ mới học kỳ hai lớp mười một thôi mà. Với lại mình không định đi Mỹ.

-      –    Tại sao ?

-       -   Mình sẽ đi Canada. Vì anh Keith Trần sẽ về nước học tiếp sau khi tốt nghiệp mà mình muốn học cùng trường Đại học với anh ấy. Sao cậu không nói điều này với Thiên Kim nhỉ ?

-     -     Sao phải nói với Kim ?

-    –      Mấy ngày trước ở thư viện Thiên Kim nói với mình bạn ấy rất thích cậu. Kim nói nếu cậu đi Mỹ thì cậu ấy cũng sẽ sang đó nhanh nhất có thể để học cùng cậu.

-      –    Người mình muốn đi cùng là cậu không phải Kim.

-         -  Rồi mình nói với Kim cả tớ, cậu và Khả Nhi chỉ đơn giản là bạn thân thôi.

-        –  Cậu thích anh Keith à ?

-        –  Có thể nói là vậy.

Thiên Kim cô bạn cùng lớp với Huy,thi thoảng tôi vẫn bắt gặp hai người đọc sách, hay giải bài tập Hóa cùng nhau trong thư viện sau giờ học. Tôi không biết nhiều về Thiên Kim nhưng có ba điều mà tôi với đại đa số mọi người trong trường đều biết là: Kim xinh, Kim học giỏi (cùng đội tuyển Hoá với Huy và đã lấy về cho trường hai huy chương), ba Kim là chủ một xưởng gỗ và gần đây tôi mới biết thêm một điều: Kim thích Huy.

                                                                                                                                            *********

Hôm đó, Nhi và tôi ra sân bóng rổ tìm Huy với một phương trình Hóa mà tôi với nó vắt óc suy nghĩ các kiểu cũng chẳng biết sẽ ra mhững chất nào, Huy và anh Keith chơi cùng nhau trong đội bóng của trường, vừa nhìn thấy Keith tôi như quên mất lý do đi tìm Huy, tất nhiên con Nhi đã đưa tôi trở về với môn Hóa bằng một cái đánh vào lưng mà tôi tưởng suýt nữa thì vỡ phổi. Sau khi giải xong phương trình Hóa khó nhằn ấy, nhờ “ mối quan hệ rộng rãi” của con Nhi mà tôi có nói chuyện với anh Keith được vài câu còn kết bạn Facebook. Keith là con lai Canada – Việt, vì công ty của bố Keith mở chi nhánh ở Việt Nam nên ông sang đây lấy vợ và lập gia đình, sau khi tốt nghiệp Keith sẽ sang Canada học tiếp, anh là mẫu người trong mơ của nhiều đứa con gái trường tôi, tuy chỉ học khá, nhưng chơi thể thao cực giỏi, gu ăn mặc thì cực chất. Và khi Keith chơi bóng thì hầu như đứa con gái nào cũng liêu xiêu đến nỗi con Nhi cũng tiết lộ cho tôi một bí mật to đùng một hôm ngồi xem  anh Keith và Huy thi đấu rằng nếu không có anh người yêu lâu năm đang học ở Úc thì chắc nó cũng mê ảnh luôn rồi.

Sau hôm sinh nhật My – em gái Huy con Nhi bất chợt nhắn tin: ”Này, hay cậu đi làm xoăn đi. Hôm sinh nhật cậu để tóc xoăn rất dễ thương, Huy cũng bảo tóc xoăn rất hợp với cậu. Nghe đồn anh Keith thích con gái tóc xoăn lắm. Chủ nhật mình đi cắt tóc, đi cùng luôn.”

Những ngày sau khi có tóc xoăn, anh Keith và tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn, có hôm anh còn trốn đội bóng đi uống nước cùng tôi. Keith bảo tôi là một cô gái rất thú vị. Và cuối cùng điều tôi mong chờ cũng đến vào một tối anh Keith nhắn tin qua Facebook cho tôi: “Này cô gái thú vị, em làm bạn gái anh đi!”

Việc tôi và anh Keith hẹn hò được giữ kín ngoài con Nhi và Huy ra chẳng ai biết, anh Keith cũng chả muốn công khai. Khi mới biết tin con nhảy nhót, ca múa các thể loại làm như nó mới chính là người yêu anh Keith. Mệt rồi nó dựa vào vai tôi hổn hển: ”Sao mày sướng quá”. Huy chẳng nói gì nhưng trong mắt có vẻ buồn buồn, cuối cùng cũng chỉ nói một câu: ”Có gì là phải nói ra không được  giấu hay chịu đựng một mình. Cậu hạnh phúc là bọn tớ vui rồi.” Ở Sài Gòn lâu mới biết thời tiết Sài Gòn “đỏng đảnh ” thế nào. Tháng năm năm ấy Sài Gòn nắng mưa lẫn lộn, vào những buổi chiều không mưa anh Keith thường chở tôi đi ăn uống, hay đi mua đồ đôi, thỉnh thoảng là những thứ nho nhỏ tôi thích. Đôi lúc lại đi gặp hội bạn của anh. Thỉnh thoảng tôi vẫn gọi nhầm anh Keith là Huy, nhưng hình như anh không phát hiện ra vẫn nuông chiều tôi như một cô em gái bé bỏng mặc dù có đôi lúc anh hơi độc đoán. Nhưng những chiều nắng ngồi đằng sau lưng anh, phóng đi bằng xe máy qua hết thảy những con đường mà tôi với Huy đã đi qua. Có lúc, tôi thẫn thờ nhớ lại những chiều khác ngồi trên yên sau xe đạp Huy. Tình đầu của tôi, được bên cạnh chàng trai trong mơ của tôi cũng như của bao cô gái khác –  anh Keith, vẫn hay nói với tôi đủ điều. Nhưng những chiều bên anh khác lắm với những chiều bên Huy, yên lặng thôi. Nhưng tôi cảm thấy bình yên, và những vạt nắng chiều luôn ấm áp một cách kì lạ. Lý trí ở bên Keith, nhưng trái tim luôn nhớ về một mùi hương của buổi sáng đầu tiên ấy…

                                                                                                                                                *********

 Tôi vẫn ngồi sau yên xe của Huy vào những chiều trời đẹp anh Keith bận học. Hôm đó, trời đột ngột chuyển mưa. Huy tấp vào một mái hiên bên đường:

-       -   Về nhé. Sắp mưa rồi.

-        –  Mình chưa muốn về nhà.

-         - Vậy ghé nhà mình, mình pha trà sữa cho cậu.

-          -Ừ. Nhanh lên. Không cả hai ướt hết bây giờ.

Vừa về tới chung cư của Huy thì trời đổ mưa, tôi ôm ghế ra ban công chung cư Huy ngồi nhìn mưa chiều lất phất bay. Một lúc sau Huy từ trong bếp mang ra một cốc trà sữa bốc khói thơm lựng đưa tôi:

-         - Mình hát cho cậu một bài.

Ôm guitar từ phòng khách ra, Huy ngồi cạnh tôi, tiếng đàn quen thuộc vang lên giọng hát của Huy hòa vào cơn mưa, từng ngụm trà sữa nóng len lỏi khắp cơ thể. Giây phút đó, tôi đã thầm ước cho thời gian trôi chậm lại và cơn mưa dài một chút. Để tôi ở đây, bên Huy, lâu hơn một chút…

“Một cơn mưa đi qua

  Để lại…

  Những ký ức anh và em

  Tìm em trong cơn mưa…

  Anh thẩn thờ

  Lần theo những dấu vết đánh rơi…” (*)

Tôi đã không biết suốt những tháng ngày ở bên anh Keith, Huy đã tìm tôi trong hết thảy những cơn mưa chiều tháng Năm…

  Tuổi 18: Đã đến lúc biến ước mơ đầu tiên thành hiện thực.

Anh Keith và tôi vẫn thường nói về việc tôi sẽ sang Canada, học cùng trường Đại học với anh ấy, nói về tương lai của chúng tôi – một tương lai đẹp, đó đã từng là tương lai mà tôi mơ ước trước Sài Gòn suốt những năm tháng tuổi mười bảy của mình. Một kì thi tốt nghiệp nữa lại đến, mùa hè  năm ấy bắt đầu cũng là lúc anh đi. Ở sân bay, lúc môi Keith đặt thật lâu trên trán tôi, mọi người mới biết chúng tôi đang yêu nhau, anh đi rồi chỉ còn tôi đối mặt nhưng bên cạnh tôi còn Nhi và Huy. Tôi luôn biết dù cả thế giới có quay lưng với tôi, thì tụi nó cho dù có quay lưng với cả thế giới cũng sẽ ở lại cạnh tôi. Mãi một lúc anh thì thầm vào tai tôi:

- Chăm chỉ học hành rồi nhanh sang đây với anh. Chắc anh sẽ nhớ em lắm. Em có những người bạn thật tốt, họ ở cạnh em anh rất yên tâm. Nhớ tự chăm sóc bản thân. Anh sẽ gọi về cho em nếu rảnh.

- Anh cũng phải giữ sức khỏe đó. Tạm biệt anh.

                                                                                                                                             *********

Vào một ngày tháng mười một năm bọn tôi học mười hai, như thường lệ chúng tôi vẫn cùng nhau học tại quán nước quen, bất chợt Huy bảo tháng sau cậu ấy sẽ đi Mỹ. Huy đã nộp đơn nhập học, nhận được học bổng và sẽ đi sớm để chuẩn bị cho học kì mới vào mùa xuân bắt đầu vào cuối tháng Một. Tôi và con Nhi ngơ ngác nhìn nhau hồi lâu. Cả ba chúng tôi đều biết rồi một ngày nào đó cả ba sẽ rẽ ba hướng khác nhau để thực hiện những ước mơ, hoài bão của riêng mình, chỉ không ngờ Huy lại rẽ nhanh và đột ngột như vậy. Con Nhi sau khi nhận được điện thoại của anh Tuấn nói lát nữa sẽ gọi về cho nó, thì con Nhi lại vui ngay lập tức, lật đật chạy về. Chỉ còn lại tôi và Huy, đã rất lâu rồi, chắc là từ lúc Sài Gòn bắt đầu những cơn mưa đầu mùa năm ấy, hai chúng tôi đã không còn đi bên cạnh nhau.



- Mình thích cậu Lan Chi, cậu biết điều đó đúng không ?

- Mình là bạn gái của anh Keith rồi, cậu biết là mình  không thích hẹn hò với người cùng tuổi mà.

-Con gái các cậu cứ hay đặt ra tiên chuẩn này nọ để yêu một người. Yêu một người không phải là đặt ra các tiêu chuẩn rồi tìm người có tất cả các tiêu chuẩn đó để yêu. Yêu một người là dựa vào cảm xúc và lắng nghe con tim.


Tôi và Nhi lên kế hoạch cùng nhau cho Huy những kỉ niệm thật vui vẻ của ba đứa trong những ngày cuối cùng Huy còn ở Việt Nam, để cậu ấy đi sang một đất nước xa xôi khi nhớ về tình bạn của ba đứa sẽ luôn tươi cười. Chỉ trong vài tuần ngắn ngủi ngoài việc đến trường, cùng nhau học Hóa, cùng nhau làm bài tập, cả ba đứa còn đi rất nhiều nơi, chụp rất nhiều ảnh, tất cả ảnh sẽ được rửa ra ba bản sắp vào ba quyển album mỗi đứa sẽ giữ một quyển như lưu giữ những khoảnh khắc đáng nhớ, đầy ắp những kỉ niệm cùng nhau. Nhưng những ngày tháng tươi đẹp thường không dài lâu. Ngày Huy rời xa nơi đây, rời xa những kỉ niệm cũng đến.Vì chuyến bay vào lúc hai giờ sáng nên cả tôi lẫn con Nhi không đứa nào ra sân bay tiễn Huy được chỉ có thể gặp nhau tại quán nước quen. Tối hôm ấy, con Nhi tặng Huy cái gối dựa vai để Huy co thể ngủ thoải mái mà không lo mỏi cổ khi ngủ trên máy bay, quà của tôi là một quyển sách Huy thích nhưng chưa kịp mua. Nước Mỹ cách nửa vòng Trái Đất, quá xa để nhớ về nhau, chỉ có những khoảnh cách trong tim là luôn nguyên vẹn. Liệu ba đứa rồi có còn đi cùng nhau? Huy cũng tặng chúng tôi hai hộp quà nhỏ, giấy gói là màu sắc yêu thích của hai đứa, xanh lá cho tôi và tím cho con Nhi.

Không biết trong hộp quà con Nhi là gì nhưng trong hộp màu xanh của tôi là một sợi dây chuyền bạc nhỏ mặt là viên ngọc trai màu hồng sữa rất dễ thương, còn có một mẫu giấy với nét chữ quen thuộc: ” Cám ơn cậu vì những ký ức đã qua, tháng năm ở bên hai cậu sẽ là khoảng thời gian đẹp nhất của mình. Sắp tới Như Anh sẽ cùng cậu học Hóa, mình đã nhờ cậu ấy giúp cậu, cậu nhớ sang lớp mình tìm bạn ấy sắp xếp giờ học. Nhớ mình hay có gì buồn thì gọi Viber sang cho mình, luôn luôn chờ điện thoại của cậu.

Có điều này mình muốn nói cho Chi biết dù cậu có là gì của ai đi nữa thì mình vẫn thích cậu. Yêu thương thì có bao giờ biết mỏi mệt, nhưng sẽ có lúc biết chán và biết nản ai đó ạ. Mình chờ cậu, nhưng cậu đừng để mình đợi lâu quá. Nếu xa mình thấy nhớ quá thì nhanh xin học bổng rồi nộp đơn sang đây. Mình và nước Mỹ đợi cậu.

Chúc cậu buổi tối ngọt ngào.”

Cuối cùng chỉ còn tôi và con Nhi ở lại như ngày xưa. Tôi hầu như không nhớ anh Keith từ hồi anh sang Canada, thỉnh thoảng anh Keith vẫn hay gọi về cho tôi những tối thứ bảy, chúng tôi thường nói chuyện rất lâu với nhau. Huy thì hầu như im lặng cậu ấy gửi mail bảo mới sang nên bận đủ thứ, phần vì trái giờ giấc, năm nay học hành lại rất căng thẳng nên tốt nhất là chúng tôi đi ngủ giữ sức khỏe thay vì thức nói chuyện với cậu ấy. Rồi một ngày không xa, cả ba đứa sẽ gặp lại ở Việt Nam, lại thành bộ ba “ngốc xít”  bên nhau. Nhưng kì lạ là, tôi vẫn hay nghĩ về Huy rất nhiều mỗi tối trước khi đi ngủ, và khi Huy đi đủ dài và đủ xa, để có thể bắt đầu nhớ nhung. Tôi biết, hình như tôi nhớ Huy…

Một chiều mưa chủ nhật, tôi ngồi bên cửa sổ nhìn mưa bay, mp3 hát những bài hát Huy vẫn hay hát cho chúng tôi nghe. Một bài hát cất lên, nước mắt nóng hổi lăn trên má, hòa cùng mưa trắng xóa…

“…

Chiều cuối con đường mình nhìn ngắm hoàng hôn
Ẩn sâu trong tiếng tí tách rơi
Chờ mãi nơi này… một cảm giác quá lạ thường
Cảm giác cho anh nhận ra
I love you… I love you so
Khoảnh khắc cho anh nhận ra
I love you… I love you so
Khoảnh khắc cho anh gần em.”(**)

Có lẽ tôi đã vô tình đánh rơi một khoảng khắc vào buổi chiều mưa tháng Năm hôm ấy bên Huy…

                                                                                                                                                      *********

Tôi không vùi mình vào nỗi nhớ quá lâu, vì những năm tháng cuối cùng ở cấp ba không có nhiều thời gian để bạn nghĩ nhiều ngoài chuyện học hành và những kì thi đến liên tiếp, dồn dập. Quãng đường học sinh của tôi cuối cùng cũng kết thúc. Rồi con Nhi bay sang Úc , gặp lại anh người yêu lâu năm của nó người là lâu nay tôi biết nó đã rất nhớ, anh Tuấn và nó quen nhau trong một Câu lạc bộ Tiếng Anh lúc nó chỉ là một con bé học cấp hai. Trước khi lên máy bay nó dặn khi nào tôi sang Canada với anh Keith thì gọi báo cho nó một tiếng, để sau này nhớ tôi quá, muốn đi kiếm thì còn biết đường mà tìm. Nó đã không biết có một bí mật mà tôi vẫn chưa kịp nói cho nó. Nhưng không sao vào một ngày đẹp trời gần đây, có khi chẳng đợi tôi phải nói. Nó sẽ biết, tất cả.

Trước khi đi, tôi về quê ở cùng ba mẹ một tuần lễ. Khi biết tôi sẽ đi xa, mẹ khóc sưng cả mắt. Ba an ủi mẹ bảo tôi đã lớn lại rất mạnh mẽ, đã  đủ lớn khôn để đi xa làm những thứ tôi thích. Cho đến sau này, tôi vẫn cảm ơn ba vì quyết định cho tôi đi học xa năm đó để tôi sớm tự lập, những ước mơ cũng rực rỡ hơn và tôi đã tìm được người tôi yêu thương. Đứa con gái tuy bé nhỏ nhưng nhất định sẽ làm ba mẹ tự hào

Mười tám tuổi – đã đến lúc biến ước mơ đầu tiên thành hiện thực. Đặt chân xuống sân bay một đất nước xa lạ vào lúc trời chạng vạng, cảnh vật mới, con người xa lạ làm tôi bỡ ngỡ. Bây giờ tìm một người thân quen thôi. Tôi mở Viber nhắn một tin nhắn: “Cậu ra sân bay đón mình được không ? Chúng ta sẽ là bạn cùng trường đấy. Nhân tiện, trời lạnh quá, mình ghé ký túc xá của cậu uống một li trà sữa nóng nhé?”

(*),(**)  : Dấu mưa – Toàn Thắng.

Blog Truyện Hiệp Sĩ

truyenhiepsi

Truyện được sưu tầm chia sẻ trên các web miễn phí...

Tìm Kiếm Truyện

Theo dõi blog!

Nhận bài viết mới qua email. Chỉ cần nhập địa chỉ email của bạn dưới đây nếu bạn muốn đăng ký!