Tác Giả: Thiên Dương
Khi anh nói: Giá như chúng ta có thể yêu nhau. Tôi chỉ cười khảy, cố nói một điều gì đó thật mạnh mẽ để đè bẹp những hạt nước mắt đang dâng trào: Ừ! yêu nhau ở… kiếp sau. Anh như thường lệ chậm rãi đưa mắt nhìn tôi, nở một nụ cười dịu dàng: Ừ, thì kiếp sau.
Hoàng hôn ngày hôm ấy thật đẹp đẽ. Mây trắng từng đàn trôi bồng bềnh trên nền trời đỏ rực, những tia nắng vàng vọt cố xuyên qua những đám mây. Bóng tối của mây ánh lên sắc trắng của ánh sáng, chúng thẳng đứng từng hàng sáng chói rực rỡ như cánh cổng của thiên đường đang mở. Tôi đã nghĩ biết đâu mình sẽ may mắn gặp được thiên thần bay ra từ đám mây ấy …nếu chịu khó quan sát thật kỹ. Sau hơn hai mươi phút chờ đợi cuối cùng anh cũng xuất hiện. Anh đã rất ngạc nhiên khi thấy tôi ở đó. Anh nói anh đã cố ý đến sớm mười phút vậy mà tôi còn đến sớm hơn . Tôi vẫn như mọi lần hẹn khác nhanh tay chộp lấy chai nước cam ướt lạnh trên tay anh nở một nụ cười tươi tắn nói rằng mình cũng vừa đến. Và đúng như mong đợi anh nở một nụ cười trìu mến đáp trả.
- Em suýt tí nữa là được lên Sài Gòn rồi!- Tôi nói bằng cái giọng tiếc rẻ.
- Là sao?.
- Hôm kia dì em bảo lên Sài Gòn thăm Tuấn- con của dì.
- Sao em lại không đi. Lên đó anh chở em đi chơi. Vui lắm.
- Thôi đi bằng xe đò. Mà em thì say xe nặng lắm anh cũng từng chứng kiến mà.
- Ừ. Anh đã hơi hoảng khi em xỉu trên tay anh đấy. Mặt em xanh lè không còn chút máu luôn.
- Em đã ói đến mật xanh, mật vàng luôn mà. May mà có anh đó.
- Ừ. Nhưng em cũng nên tập đi xe buýt đi sau này có đi Đà Lạt hay Nha Trang cũng dễ. Đi xe buýt vừa rẻ vừa tiện lợi. Em là con gái không thể suốt ngày cứ cưỡi con ngựa sắt mãi được.
Anh lại bắt đầu thao thao thuyết giảng về sự tiện lợi của xe buýt. Cái giọng trầm trầm của anh cứ vang lên đều đều như một bài ca hay trong một buổi chiều êm ả. Tôi đang quá hạnh phúc vì chưa bao giờ nghĩ có thể gần anh như thế này. Tôi như lạc vào miền ký ức. Cách đây chín năm, khi còn là học sinh của một trường phổ thông, tôi đã để ý anh chàng học hơn mình một lớp. Lớp tôi ở trên lầu bên trên lớp anh. Thật ra tôi cũng chẳng chú ý anh cho lắm cho đến một lần tình cờ tôi bắt gặp anh ngủ gật trong thư viện, trông anh ngủ thật ngon lành. Và những ngày tiếp theo đó tôi bắt đầu để ý anh chàng cứ hay ngủ vào tiết thứ năm của ngày thứ ba và thứ năm hàng tuần. Tôi cũng tình cờ biết được anh học rất giỏi so với vẻ mê ngủ bên ngoài. Học ở trường hai năm mà giờ tôi mới phát hiện có một anh chàng thú vị như vậy tồn tại. Điều đó khiến một đứa tò mò như tôi bắt đầu chú ý quan sát mỗi khi anh xuất hiện. Rồi không biết từ lúc nào sự chú ý ngẫu nhiên đó trở thành một niềm yêu mến…
Tôi quyết định sẽ giấu tình cảm đó và quan sát từ xa. Nhưng chuyện không ngờ đến đã xảy ra và tất cả là lỗi của tôi. Đến bây giờ tôi vẫn nghe được mùi hương nhè nhẹ phảng phất từ áo anh khi anh cõng tôi trên lưng và nhẹ ngàng đặt vào cái ghế đá dưới tán cây xanh mát. Tôi đã nôn rất nhiều trên xe và giờ tôi mệt lả. Tôi thừa biết mình say xe nhưng không nghĩ nó nặng và mệt mỏi thế này. Khi vô tình nghe anh và cậu bạn ngồi trong thư viện bàn về chuyến tham quan của trường năm cuối cấp tôi đã nảy ra ý muốn nhìn thấy anh trong một phong cách khác vẻ thư sinh hàng ngày. Tôi thật ngốc vì không những không được nhìn thấy đều mình cần thấy ngược lại lại làm vướng chân anh vì anh được cô phân công lo cho đứa đàn em ngốc nghếch đang nằm bẹp vì say xe. Tôi cố gượng dậy, cố tỏ ra khỏe mạnh trong …vài phút thì đã lăn đùng ra xỉu. Chuyến tham quan đó đúng thảm họa, tôi đã không thể nhìn mặt anh trong suốt ba tháng sau đó và lặng lẽ nhìn anh ra đi trong ngày tốt nghiệp. Tình yêu đầu tiên của tôi tưởng chừng đã kết thúc như thế nếu như không có lần gặp mặt kỳ lạ trong chợ tết ở quê tôi. Đó là câu chuyện của hiện tại, tức là tám năm sau chuyện xấu hổ đó. Ba tháng trước, nhỏ bạn thân tôi rủ đi chơi tết cùng cô ấy. Cô đang quen một anh chàng nhưng ngại đi chơi riêng nên rủ tôi theo. Ngay từ đằng xa khi nhìn thấy cái cổ cao cao và gương mặt gầy ấy tôi hoảng hốt nhận ra đó chính là anh. Sau vài phút thiệu tôi thở phào người cô ấy quen là bạn của anh. Anh lúc đó cứ nhìn tôi chầm chập, anh nói rằng đã gặp tôi đâu đó và khẳng định với anh bạn đi cùng đang có ý chọc ghẹo rằng tôi chính là cô bé say xe ngày ấy anh cõng trên lưng. Tôi vừa vui vừa xấu hổ. Vui vì sau tám năm anh vẫn nhận ra tôi, xấu hổ vì trong mắt anh tôi chỉ là một cô nhóc hay… nôn ọe .
- Em dạo này thế nào. Mọi chuyện vẫn tốt chứ?
- Ừ. Ngày nào cũng ăn ba cữ cơm, tối ngủ đủ tám tiếng.
- Em thật là cứ như trẻ con ấy. Còn người đó thế nào. Em đi gặp anh thế này không ghen đó chứ.
- Không. Anh ấy hiểu rõ em sẽ không ghen vô cớ đâu. Người yêu em hoàn hảo thế đấy.
Tôi đã tưởng anh sẽ đáp trả hay chí ít sẽ nhúng vai cười nhạo tôi trẻ con như mọi lần, anh chỉ im lặng nhìn sắc tím của lục bình lặng lẽ trôi hai bên bờ sông. Chúng tôi đều im lặng sau câu nói dối đó. Sợ anh sẽ khó xử khi gặp mặt vì nghe nói anh đang theo đuổi một cô gái nào đó ở tận Sài Gòn, tôi đã dựng nên một câu chuyện tình yêu đẹp đẽ và một anh chàng người yêu hết sức lý tưởng. Tôi giả vờ như được yêu và tìm đến anh nhờ tư vấn về những trục trặc tình yêu của cô bạn thân. Những lời nói dối cứ lớn dần, lan rộng ra, nó như một chứng bệnh nan y khó trị. Lời nói dối này được che đậy bằng một lời nói dối khác cứ như thế khoắn sâu vào sự thanh thản. Tôi không biết mình sẽ nói dối thêm bao nhiêu lần nữa, không biết khi phát hiện ra sự thật anh sẽ nhìn tôi như thế nào, chỉ biết lúc này đây khi ở cạnh anh tôi thấy lòng mình bình thản lạ. Cho dù tương lai có ra sau thì cảm giác này vẫn mãi mãi tồn tại.
- Còn anh thì sao? Mọi chuyện vẫn ổn chứ?
- Ừ. Ngày nào cũng đi làm. Đầu tháng rủng rỉnh, cuối tháng hơi chật vật. Cũng may một ngày vẫn được ăn cơm ba bữa, tối ngủ sáu tiếng, riêng chủ nhật được ngủ chín tiếng.
- Anh đúng là trẻ con.
- Ừ! Anh đang mong mình trẻ lại. Chỉ ăn và học thôi không nghĩ gì hết.
Tôi nhớ như in nụ cười hồn nhiên và giọng cười giòn tan của anh ngày còn đi học. Từ khi gặp lại tôi không còn nhìn thấy nó nữa, anh đã luôn chọn cách cười mỉm lịch sự với tôi. Trời bắt đầu chuyển tối, những đám mây đen cứ ùn ùn kéo đến, gió đã nổi lên báo hiệu một cơn mưa. Anh vẫn im lặng hướng nhìn về phía chân trời xa xăm tìm kiếm một điều gì đó. Tôi luôn thích nhìn anh những lúc thế này, thích cái cách nghiêng đầu để những cơn gió nghịch trên mái tóc mềm bay bay … Đôi mắt anh hấp háy, lấp lánh như tia nắng lấp lánh trên mặt hồ. Anh không biết rằng đôi mắt đó đã từng khiến tôi ngày đêm nhung nhớ khổ sở đến thế nào..
Gặp anh ở cái tuổi mười bảy mộng mơ, biết làm sao để ngăn trái tim kia thôi đập từng hồi rộn rã. Cuộc đời thật lắm trớ trêu. Tám năm trước, tôi- người yêu anh thầm lặng đã quyết định sẽ từ bỏ tình cảm đơn phương ấy khi anh tốt nghiệp và rời trường. Tám năm qua tôi tự tin rằng mình đã ổn. Tôi nghĩ rằng mình đã quên được anh. Nhưng không. Ngay từ lần gặp mặt đầu tiên sao bao năm xa cách, một lần nữa tôi nghe tim mình rạo rực, thổn thức. Vẫn luôn biết là không thể yêu người con trai này. Nhưng đã quá muộn để con tim bé nhỏ yếu đuối này ngừng rung động. Mọi lời anh nói, mọi cử chỉ nhỏ bé tốt đẹp anh dành cho tôi đều làm tôi cảm động. Tôi muốn được bên anh, ngắm nhìn anh, nghe anh nói, anh cười, muốn nhìn thấy tất cả những cảm xúc trên gương mặt anh. Và tôi chỉ cần có thế. Có quá tham lam chăng?
Mưa bắt đầu rơi lất phất và tôi lại nghe tiếng anh thở dài. Mãi miên man nhớ về quá khứ tôi quên mất một chuyện hết sức quan trọng đều mà anh nhắc đến trong cuộc điện thoại lúc sáng.
- Anh nói có điều quan trọng muốn nói với em mà. Anh nói đi.
- Thật ra cũng chẳng có gì quan trọng. Chỉ là anh muốn gặp em thôi.
- Thật không đó. Tại sao tự nhiên lại muốn gặp em?
- Anh cũng không biết nữa. Tự dưng lại thấy muốn gặp em.
- Anh đang giấu em điều gì đúng không?
- Ừ. Thì là chuyện công ty của anh thôi. Dạo này công việc cứ ùn ứ anh làm không xuể.
- Anh đó bớt làm việc và dành nhiều thời gian cho cô ấy một chút.
- Ừ anh biết rồi.
Khi anh nói từ “ừ” trong tôi có chút thất vọng. Tôi nhớ lúc đó tôi đã nghĩ anh rằng anh không tin tôi, anh không xem tôi là bạn. Anh vẫn cười nói khi gặp tôi mà không một lời thở than, trách móc về cô ấy- người anh yêu. Tôi đã loáng thoáng nghe cô bạn của mình phẫn nộ về một cô gái nào đó trong nhóm vừa kết hôn, một anh chàng ngốc nghếch đã nuôi cô ấy học suốt bốn năm đại học và khi tốt nghiệp, có sự nghiệp đáng hoàng cô ấy chạy theo một đại gia lắm tiền ở Sài Gòn. Và qua miêu tả sơ lược tôi biết chắc đó là anh. Tôi đã nghĩ anh vẫn chưa tin tưởng tôi nên không thể chia sẽ những chuyện nhạy cảm như thế. Tôi đã nghĩ đủ mọi lý xem tại sao anh không thể nói chuyện đó cùng tôi. Nhưng dù có nghĩ thế nào tôi cũng không biết được rằng ngày hôm đó là ngày cuối cùng chúng tôi gặp nhau…
Trong khi đang suy nghĩ vẫn vơ, bất giác tôi giật mình vì ánh nhìn trực diện của anh. Tôi cố ý nhìn ra chỗ khác, chứ nhìn thêm lúc nữa chắc tim tôi sẽ tan chảy mất. Tôi chắc rằng sau cuộc chia tay đó anh vẫn đang rất sốc. Tôi luôn sợ một phút nông nổi nói những lời tỏ tình ngu ngốc rồi anh sẽ xem thường tôi. Giữa chúng tôi luôn có một sợi dây an toàn mang tên tình bạn. Tôi không thể phá vỡ nó.
- Giá như thời gian có thể quay trở lại em nhỉ?- Anh cất lời sau một lúc im lặng.
- Sao anh lại mong đều đó. Em lại muốn nó trôi mất luôn. Tôi nhanh nhảu nói vì nghĩ đơn giản rằng: vì em đã có những ký ức rất đáng xấu hổ với anh đó.
- Giá như chúng ta có thể yêu nhau thì tốt biết mấy.
Thật không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy. Anh nói câu đó một cách bình thản đến lạ lùng. Tôi ngước nhìn anh, nhìn đôi mắt không một chút đùa giỡn nào. Anh nhìn thẳng vào mắt tôi như chờ đợi câu trả lời. Câu nói mà sâu thẳm trong tim tôi luôn ao ước được cất lên từ miệng chàng trai tôi yêu mến, trong một khung cảnh quá sức đẹp đẽ này, tôi còn có thể mong chờ đều gì hơn nữa. Tôi đang trông chờ đều gì. Hãy nói sự thật rằng tôi vẫn độc thân, hãy gào to rằng tôi yêu anh, yêu anh từ rất… rất lâu. Tôi đang do dự về điều gì. Tim tôi sao lại đau đớn thế này. Anh đang muốn gì đây? Anh có phải đang thử thách lòng chung thủy của tôi với tràng trai giả tưởng hay đang muốn một cô gái- người có thể lấp khoảng trống trong tim anh trong lúc này. Anh xem tôi là gì đây. Trong giây phút đó tôi chợt nhận ra rằng dường như mình biết quá ít về anh. Tôi như một chú thêu thân mãi đuổi theo một cái bóng mơ hồ đẹp đẽ. Tôi luôn nghĩ về anh- nghĩ về người con trai đáng yêu của tám năm trước. Khoảng khắc trên lưng anh tôi nghe rõ tiếng tim anh đập từng hồi rộn rã, tôi đã ước một lần cùng đồng đệu… Tôi chỉ biết đứng yên, tim chết lặng, miệng cười khảy, cố nói một điều gì đó thật mạnh mẽ đẻ đè bẹp những hạt nước mắt đang dâng trào:
- Ừ! Yêu nhau ở kiếp sau.
Tôi đã ước mình có thể mỉm cười tự nhiên hơn, tôi ước mình mạnh mẽ hơn. Nhưng việc tôi có thể làm là khóc. Anh như thường lệ chậm rãi đưa mắt nhìn tôi, nở một nụ cười dịu dàng:
- Ừ, thì kiếp sau. Em đừng khóc. Anh xin lỗi. Anh đã gặp bạn em và cô ấy đã kể với anh tất cả. Anh thật sự bất ngờ vì em lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng với anh. Chắc hẳn em đã chịu đựng rất nhiều. Anh xin lỗi. Anh thật sự không muốn làm em tổn thương. Anh xin lỗi.…
Cuối ngày hôm đó tôi đã chẳng thể nói thêm lời nào, còn anh thì cứ rối rít xin lỗi. Anh bắt đầu kể về cô gái người anh yêu trong suốt những năm xa nhà cô đơn nơi đất khách. Anh kể về sự khởi đầu hết sức lãng mạng và kết thúc cũng lắm đắng cay. Mắt anh sáng lên khi kể về cô ấy – người anh từng yêu. Tôi biết rõ anh vẫn yêu cô ấy rất nhiều. Anh nói rằng cô ấy không làm gì sai cả, cô ấy xứng đáng có hạnh phúc và hưởng những điều tốt đẹp nhất với người đàn ông cô ấy yêu nhất, đều mà bất cứ người phụ nữ nào cũng khao khát. Anh nói rằng anh không hối hận khi để cô ấy ra đi chỉ là trong anh vẫn còn chút luyến tiếc. Anh nói anh cần thêm thời gian để xoa dịu chuyện này trước khi chấp nhận thêm một ai khác. Anh không hứa bất cứ điều gì về tương lai chỉ hứa rằng sẽ không làm tôi tổn thương thêm nữa. Tôi đã tin và im lặng chờ đợi. Tôi đã nghĩ có lẽ thần hạnh phúc đã bỏ sót tên mình trong danh sách dài của ông và giờ khi phát hiện ra ông đang tìm và mỉm cười với tôi. Nhưng một thời gian dài sau đó tôi chẳng nhận được bất kỳ liên lạc nào từ anh. Có lẽ đó là câu trả lời rõ ràng ít đau khổ nhất anh dành cho tôi. Biết đâu một lúc nào đó khi gặp lại nhau chúng tôi có thể cười nói về những tình cảm đó một cách tự nhiên. Tôi sẽ chôn dấu ký ức đẹp đẽ về người con trai đã hai lần làm trái tim tôi tan vỡ và cũng là hai lần nó được đập những hồi mạnh mẽ.
Mọi chuyện rồi sẽ qua đi tôi luôn tin như thế. Bẵng đi một thời gian vào một ngày nắng đẹp khi nhận được một cuộc gọi từ một số lạ, tôi cùng một nửa khác của mình đến gặp anh. Tôi đã không thể đi một mình. Một lần nữa tôi lại nhìn thấy bóng hình anh với nụ cười dịu dàng… trên cánh đồng đầy mạ non. Anh là một diễn viên thiên tài. Anh đóng kịch quá xuất sắc đến nỗi cả cô ấy và em đều bị lừa. Anh thật ngốc.
Em yêu anh!. Chú mèo lười hay ngủ gật trong thư viện. Em yêu anh- người càm ràm rằng em rất nặng nhưng nhất quyết không thả em xuống khi em mệt. Em sẽ yêu anh và bên anh vào kiếp sau.