Tác Giả: Tuyền Nguyễn
1.Vòng xe đều đều, không nhanh không chậm, nhẹ nhàng và từ tốn, em đạp xe thong dong trên đường phố. Tôi ấn tượng bởi cái cách đạp xe ấy. Cách đạp xe của một người điềm đạm, tĩnh tại.
Tôi đạp xe chầm chậm sau lưng em. Đã thành thói quen cứ mỗi lần lên xe là tôi đạp phăng phăng cho mau tới rồi mau về, nhưng tự nhiên hôm nay có ngẫu hứng đạp tàng tàng phía sau. Vừa đi vừa cảm sự thư thái khi đi xe chầm chậm, cũng thú vị ra phết, nghe tiếng vòng xe cót két vang lên đều đều, nhìn dăm ba chiếc lá sa cành, chao đảo trong gió, chạy sột soạt trên đường rồi chui tụt xuống cống, thế là xong một kiếp lá rơi.
“Ủa, em về đường này à?”. Hết kiên nhẫn tôi đạp lên song song bắt chuyện.
“ Ơ…Chị…Dạ….Chị ở đâu?”. Em ngạc nhiên quay qua nhìn tôi rồi ngập ngừng hỏi.
“ Chị ở Âu Cơ.”
Tôi vẫn hay thấy em đi về đường đó, nhưng có bữa đạp qua như lướt qua một người xa lạ chứ không hỏi. Đó là lần đầu tôi nói chuyện với em.
Tôi gặp em trong lớp vẽ luyện thi. Hình ảnh đầu tiên tôi thấy là một cậu bé ngồi nơi góc phòng, mái tóc phủ hờ trên trán chăm chú vẽ vẽ, xóa xóa, rồi lại nhìn người mẩu, sải tay đưa bảng vẽ ra xem bóng, rồi lại thu về cặm cụi vẽ như một con ong cần mẫn, vẽ với tất cả niềm đam mê.
Sự say mê với từng nét vẽ của em đã thu hút ánh nhìn của tôi. Tôi lân la bắt chuyện.
“Em vẽ đẹp quá, học lâu chưa? “
“Dạ, từ đầu năm chị. “
Một câu trả lời vừa đủ rồi em lại cuối xuống chăm chú vẽ, không nói gì thêm, có vẻ như là một cậu bé ít nói. Tôi không biết gì về vẽ, nói đúng hơn là chưa bao giờ vẽ. Tôi vừa tốt nghiệp đại học ngành du lịch, vô tình thấy bạn bè học vẽ cũng hay hay tôi lại “nổi hứng” đi học thi Kiến Trúc với suy nghĩ “thi chơi cho biết” và cơ duyên đưa tôi vào lớp này biết em.
Hai tháng vẽ vẽ, gôm gôm nhanh chóng trôi qua trong sự biết mà chẳng thành quen giữa tôi và em, nhưng trong lòng tôi bỗng dưng có những nét vẽ rối rắm của cảm xúc. Cũng trên một con đường đi về mỗi ngày, vòng xe hững hờ lướt qua nhau, và thường là tôi đi trước bỏ lại sau những vòng xe của em. Nhiều lúc cũng muốn đạp về cùng để được nói chuyện nhiều hơn nhưng có điều gì đó ngăn tôi lại.
Mọi người trong lớp ngồi vẽ và ấp ủ giấc mơ vào Kiến Trúc – Em một giấc mơ – Tôi một giấc mơ. Tôi học cật lực và tiến cũng nhanh. Chỉ qua thời gian ngắn mà ngày thi thử cuối cùng bài vẽ của tôi đã được nằm trong nhóm khá lúc ấy. Tôi yên tâm vì chỉ cần mỗi môn bảy điểm là đủ đậu. Vợ thầy Giang dạy vẽ sinh sớm nên thầy cho nghỉ trước hai tuần cách ngày thi. Tôi và em mỗi người một góc phòng riêng ôn luyện và chờ ngày thi vào đại học. Không gặp em từ đó, như những người đi thoáng qua nhau biết được một cái tên, khuôn mặt, chút vấn vương vu vơ và hết. Có bao giờ gặp lại nhau!
Còn hai tuần nữa thi, tôi tiếp tục đăng ký vô một trung tâm khác học vẽ quyết tâm phải đậu. Và ở đó tôi mới vỡ lẽ ra là thầy Giang dạy không đúng phương pháp, những gì lâu nay tôi học chỉ là hình thức sao chép hình. Tôi tức tốc học lại theo cách mới của thầy Tân nơi lớp vẽ mới. Tôi đổi phương pháp nhanh chóng trong hai ngày và bài vẽ lại nằm trong nhóm khá, cú chuyển đổi “thần tốc” ấy làm cho thầy và bạn bè trong lớp ôn hết sức ngạc nhiên, không ai có thể nghĩ tôi vẽ tiến bộ nhanh đến vậy. Những ngày cuối cùng ôn thi như con thoi, tôi bị cuốn theo vòng xoáy vượt vũ môn ấy và em nằm sâu dưới đáy cảm xúc.
***
Những ngày đợi kết quả dài đằng đẵng rồi cũng qua. có kết quả, tôi đậu với số điểm 21.5, một con số của sự cố gắng không ngừng nghỉ trong mười bốn ngày cuối cùng. Bấy giờ tôi mới tò mò không biết em đậu hay rớt. Có điều gì đó thôi thúc tôi hối hả đạp xe lên trường xem điểm của em. Trong danh sách dài có quá nhiều người trùng tên Dương, tôi không biết họ, nhưng có quê phía sau tôi vẫn tìm ra được – em rớt. Một cảm giác buồn cho cậu em chưa kịp thân, và một chút vu vơ đã gởi nơi vòng xe hôm nào.
Tôi vẫn nhớ về em, nhưng nghĩ có lẽ sẽ chẳng bao giờ gặp lại. Và tôi bước chân vào chặn đường sinh viên thứ hai.
***
2.Hơn một năm sau, vào một trưa ở lại trường chờ tiết học chiều, tôi đang ngồi trên hành lang, dõi mắt nhìn qua khoảng không rộng tới hành lang bên kia, bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc. ” Ơ! Ai thế kia? Chẳng phải là em sao?” Tôi nhìn trân trân về phía ấy, nhưng cũng không chắc, sợ lầm người. Em cũng đứng nhìn, nhìn hồi lâu rồi đi vội về phía tôi. Tôi đi vội về phía em, đi nhanh như thể sợ lại mất tin em một lần nữa. Hai chị em nhận ra nhau qua khoảng không rộng lớn, rộng như một năm dài tôi và em biệt tin nhau. Bước chân dừng lại ở khoảng giữa hai hành lang.
- Chị…
- Em…
- Em mới đậu vô trường.
- Chị đậu năm đó.
Và rồi tôi gặp lại em, niềm vui ngày gặp lại của những kẻ chưa kịp thân, vui vui, mừng mừng, có chút gì đó phấn khởi lắm. Vui vì chị em đều bước được vào ngôi trường mình mơ ước. Em kể tôi nghe chuyện một năm qua, em học nơi trung tâm tôi đã học. Em biết chỗ đó từ năm trước, nhưng lỡ đăng kí bên thầy Giang và nghĩ học chỗ nào chẳng được, có biết đâu… Một suy nghĩ sai lầm của kẻ không biết kéo theo bước chân bước hụt chặn đường dài một năm. Sai lầm nhỏ có thể kéo theo cả một hệ quả không lường trước được, với em là một năm, nhưng với người khác có khi là năm bảy năm hay cả một đời người. Và với tôi là cả tháng ngày dài thương nhớ âm thầm sau đó.
***
Khoảng cách giữa tôi và em ngày càng ngắn lại qua những câu chuyện vụn vặt liên quan tới bài vở. Khi thì em nhắn tin hỏi mượn tài liệu. Khi thì tôi nhờ em vẽ bài dùm rồi rủ em qua phòng trọ chơi. Ngày tháng êm đềm trôi, giữa chúng tôi đã có mối ràng buộc tình cảm khắn khít như người thân trong gia đình. Nhưng đó chỉ là ở ngoài trường, qua phòng trọ, còn trong trường nếu có gặp nhau thì chỉ cười chào một cách kín đáo chứ không mấy khi nói chuyện.
Em cũng học thiết kế nội thất như tôi nên lớp đa phần là con gái. Nghe qua bạn bè học chung trong lớp em bảo em là một trong những người giành được sự “chú ý” nhiều nhất của các bạn gái trong lớp. Có khi họ còn nói xấu nhau, và cố sức gây thiện cảm, mong lọt vào mắt xanh của em. Khi nghe được điều đó tôi cười cho sự « đa tình » của cậu em nhưng cũng thấy xốn xang trong lòng. Một cảm giác lo sợ lạt mất yêu thương dù yêu thương ấy chưa bao giờ là của riêng mình.
Sự gặp gỡ thường xuyên là nhát dao “chí mạng” cho trái tim tôi. Tôi chợt nhận ra chút mến thương ngày xưa đang trở lại và ngày càng mãnh liệt hơn. Em cũng đã học qua một trường cao đẳng rồi mới ôn thi lại. Khoảng cách tuổi tác chẳng có gì đáng quan tâm nhưng giữa tôi và em lại khác. Em sống cổ hủ và tôi cũng thế. Chúng tôi quen sống trong khuôn mẩu định sẵn xưa nay nên việc phá vỡ nó đi là một điều rất tồi tệ. Tôi cũng có bạn bè nhỏ tuổi hơn mình, nhưng cái sai nằm ở sự thiết lập mối quan hệ ban đầu tôi là “chị” của em. Hơn nữa tôi cũng không biết trong lòng em đã có ai chưa. Chúng tôi thân nhau thật nhưng chưa bao giờ tâm sự những chuyện riêng tư.
Một chiều đông gió lang thang qua từng ngã đường, chầm chậm cuốn trôi theo những chiếc lá khô còn cố vướng lại trên cành chạy một khoảng dài trên không trung, bay lãng đãng rồi rơi xuống mặt nước, một tiếng rơi khẽ khàng, buồn tênh. Tôi ngồi trên xe ngay đầu ngõ chờ em đem sách diễn họa ra cho mượn. Tôi nhìn vào con hẻm, em đi ra, mặc chiếc áo thun xanh vẫn thường hay mặc, chiếc quần sooc nĩ phủ gối, đôi dép đen, bước đi nhẹ nhàng. Tôi lặng nhìn em từ xa, em cười khi thấy tôi, vừa cười vừa tiến lại gần. Gần dần,… gần dần…,gần dần… Ngay giây phút ấy, tôi nhìn em như nhìn một chút mến thương vừa gặp đâu đó chứ không phải là em nữa.
“Hình như tôi thương em mất rồi”
Và muôn vàn câu hỏi ” Hình như » lóe lên rất nhanh trong vài phút ngắn ngủi em bước về phía tôi. Mớ cảm xúc tôi cố dồn nén bấy lâu nay đã đến lúc dâng lên thành dòng cảm xúc yêu thương mãnh liệt trong lòng. Có một luồng máu nóng chạy nhanh qua tim, rộn rã lắm, thương thương lắm, nhưng cậu em khờ nào có biết.
“Chị vừa đi học về à! “. Vẫn như thường lệ em từ tốn hỏi.
“Ờ! “. Tôi giả vờ vừa cuối xuống đưa tay lấy sách vừa trả lời, như sợ em nhìn thấy nét mặt đỏ ửng vì thẹn của tôi.
“Sao chị về trễ vậy?”
“Tại chị ghé mua giấy vẽ.”
« Vô em chơi »
« Thôi chị về »
« Không ở lại chơi à « . Giọng em đầy tiếc nuối.
Tôi cười lắc đầu, lấy sách, chào em, rồi chạy xe về. Lòng miên man theo từng cơn gió chướng.
Một tuần sau phần vì bận học không rảnh, phần cũng chưa biết đối diện thế nào với tình cảm trong lòng mình tôi không gặp em. Thật ngạc nhiên là em chủ động hẹn tôi đi cafe. Hai chị em ngồi ở góc quán cũ dưới cây hoàng lan nghe từng giọt tình ca của Trịnh thánh thót rơi. Tôi thầm quan sát em, ánh mắt em buồn rười rượi. Em ngồi khoáy ly cafe, suy tư điều gì đó. Thấy vậy tôi cũng chẳng hỏi gì ngồi tựa lưng vào ghế, mắt nhắm hờ thả hồn theo tiếng nhạc.
-Chị ! Em xoay xoay ly cafe trong tay gọi tôi.
-Gì ? Tôi nhìn em chờ đợi.
-Sao con gái phức tạp quá !
-Sao?
-Em với người yêu giận nhau, dạo này làm bài thường xuyên em ít nhắn tin, vậy là cô ấy nói em không còn yêu cô ấy nữa.
-À… !
Vừa nghe xong câu nói của em, trái tim tôi như bị ai bóp nghẹn, đập liên hồi, đau như cắt. Em có người yêu rồi ư ? Đất trời như sụp đổ dưới chân tôi.
Em không thể cảm nhận được sự biến động trong lòng tôi lúc ấy nên bắt đầu tâm sự. Người yêu em cùng quê, hiện đang đi làm ở Gia Lai. Hai người yêu nhau được bốn năm. Yêu xa nên họ hay giận hờn vì cảm giác thiếu vắng sự quan tâm. Dạo này hai người thường xuyên cãi nhau vì những điều vụn vặt làm em có cảm giác mệt mỏi.
Giọng em buồn bã. Tôi cũng ngồi suy tư theo từng khúc tình buồn. Em có biết đâu trái tim người chị bất đắc dĩ là tôi cũng tan nát. Lần đầu bước vào yêu đã trao không đúng chỗ.
***
Ba má tôi lênh đênh trên quá trình đi gầy dựng lại sự nghiệp, nhưng dường như nghèo là cái đọa cái đầy phải đeo mang không thoát được. Bao lần cứ “lên voi xuống chó ” theo đúng cả nghĩa đen và nghĩa bóng như muốn thử thách ý chí sinh tồn của con người. Và tôi cũng lênh đênh theo những khúc thăng trầm đó. Gia đình tôi lại trắng tay sau một vụ làm ăn thua lổ. Sự tụt dốc lần này làm tôi hụt hẫng, bơi chơi vơi trong mớ hỗn độn đời thường với nỗi lo cơm áo gạo tiền. Kinh tế hiện tại gia đình không thể lo cho tôi học được nữa. Vậy là tôi bắt đầu đi kiếm lớp làm gia sư kiếm tiền tự lo cho mình chi phí ăn học, ngày đi học, đêm đi dạy đến mười giờ mới tan. Có lúc tôi gần như tuyệt vọng, quỵ ngã trong cảm xúc, tôi khóc như mưa trên đường về, rồi gió mưa bụi đường làm nước mắt ráo hoảnh. Tôi biết mình phải kiên cường để sống, vượt lên khó khăn, không thể gục ngã. Lúc ấy, tôi hay chia sẻ cùng em, em là nơi trút bầu tâm sự, người dưng duy nhất bên tôi sưởi ấm trái tim đang gắng gượng từng ngày của tôi.
Lúc tôi khốn đốn, những người thân quen một thời đã quay lưng lại với tôi. Buồn cho tình đời đen bạc, tôi hay hẹn em đi uống cà phê tâm sự. Tôi kể cho em nghe về những đứa em ăn ở bạc, cư xử tệ với mình. Tôi thấy uất ức thế nào, chua chát ra sao. Tôi kể em nghe về những hụt hẫng trong lòng, lúc ấy em chỉ ngồi im lặng, lắng nghe, chia sẻ bằng thái độ và tiếng thở dài, rồi đôi lúc lại, “Kệ đi chị, đừng quan tâm làm chi”. Có lúc nửa đêm tôi khóc, khóc vì bị ức chế nhiều điều, vì cảm thấy mỏi mệt, em ngồi đánh từng dòng an ủi qua Yahoo, bảo chị cứ khóc đi cho nhẹ lòng, em cho tôi cảm giác mình không hề cô độc giữa Sài Gòn rộng lớn này.
Càng cuối học kỳ, đồ án càng gấp rút. Công việc dạy thêm ngốn khá nhiều thời gian của tôi. Hôm ấy, chuẩn bị nộp bài mà tôi chưa biết cách mắc điện vô mô hình nên gọi điện nhờ em.
“Tối chị qua nhờ em làm mô hình, gắng dùm chị mấy cái đèn, mai nộp bài rồi.”
” Dạ, mấy giờ chị qua.”
” Cỡ tám giờ.”
Đúng hẹn, tôi đi dạy về rồi ôm mô hình qua. Phòng chỉ có hai chị em, căn phòng nhỏ và chật hẹp, nhưng khá gọn gàng. Tiếng nhạc du dương quyện vào không gian, hai chị em vừa làm vừa nói chuyện. Tôi ngồi chăm chú nhìn em, lấy bóng đèn, cắn dây, cột cột, quấn quấn, làm một cách cần mẫn như hình ảnh cậu em của bốn năm trước nơi góc lớp học vẽ…
” Chị cầm cái này dùm em. “
” Cái này hả? “
” Dạ! “
Tôi cầm lấy mối điện, em quấn pin vô đó. Vô tình tay tôi chạm vào tay em, một cái chạm không chủ đích, tôi cố tình để im trong vài giây thầm cảm nhận hơi ấm từ em rồi mới rụt tay về. Em cuối sát xuống xiết chặt mối thắt bóng điện vào mô hình, mặt tôi áp gần kề mặt em, chỉ còn một mi li mét nữa là chạm phải khuôn mặt ấy. Hơi thở em thật gần, ấm áp đến lạ. Lần đầu tiên tôi ở gần một người con trai như thế, trái tim tôi bồi hồi xao xuyến, từng dòng cảm xúc chạy lân lân trong người, từng thớ cơ trên mặt căn ra trong thổn thức. “Giá mà tôi có thể hôn nhẹ lên má em”. Tôi bậc cười trong ý nghĩ thoáng qua thả rơi sợi dây đang cầm.
” Chị cầm lại, em chưa cột xong. “
Thấy sợi dây rớt xuống em ngước mặt lên nói. Trong cái ngước nhìn đột ngột ấy mũi tôi phớt hờ lên má em. Em đưa tay xoa lên má làm ra vẻ « cú va chạm » vừa rồi làm em đau rồi cười thật tươi nhìn tôi. Tôi ngượng ngùng nhìn em, ánh mắt em sao thiết tha quá, nhấn chìm tôi trong đôi mắt ấy vài phút mới sực tỉnh.
” Ờ! “. Sau giây phút ngẩn ngơ tôi trả lời em và tiếp tục nắm chặt mối dây.
Em lại cặm cụi làm cho xong mấy bóng đèn trên mô hình không hề biết vừa có cơn sóng ngầm đi qua trong lòng tôi
Tiếng nhạc vẫn réo rắt, một không gian ấm cúng, có hai chị em ngồi làm bài, một đứa em vô tư, và một người chị vừa biết yêu lần đầu. Bóng đèn gắn xong, em tắt đèn lớn thử bật điện mô hình lên. Căn phòng lúc này chỉ còn tiếng nhạc êm êm và ngọn đèn sáng trong mô hình nhỏ hắt ra, hai chị em ngồi ngắm sản phẩm của mình. “Đẹp quá!” Tôi ồ lên một tiếng rồi ngước nhìn em, hai mái tóc gần nhau, ánh mắt gần nhau, hơi thở gần nhau nhưng tâm tư mỗi người một hướng. Ánh đèn lung linh hắt ra từ cửa sổ nhỏ, hắt lên mái tóc bồng bềnh của em, hắt vào tim tôi chút yêu thương dại khờ. Thuở ấy, em là giấc mộng tương tư của tôi.
Tháng ngày thong thả đi qua. Tôi vẫn lặng lẽ đi bên em với niềm riêng không nói. Em càng quý chị hơn. Mỗi độ hè về hay đi đâu cũng nhớ đem quà vào Sài Gòn cho chị. Lúc nào xuống cũng nhắn.
”Chị, qua em lấy bơ, sampôchê của nhà em đem xuống cho chị nè. Toàn những quả ngon nhất”.
Tôi tỏ ra hồ hởi.
« Có quà nữa à, vui quá, mai chị qua!”
Hứa thế, nhưng tôi đi dạy suốt, phòng em lại trái đường, thu xếp mãi mà vẫn không rảnh qua lấy. Em nhắn tin giục, còn tôi hứa rồi lỡ hẹn, dù rất muốn nhận quà hơn hết là muốn gặp em sau những ngày hè xa cách. Chờ mãi không thấy tôi sang em lại nhắn tin giục.
“Chị ơi, sao không qua lấy, chín nhủn hết rồi. ”
“Không biết, để đó chờ chị qua lấy. “
“Híc, em biết làm sao cho nó không chín, chị không qua em ăn hết á!”
“Chị qua mà không có, chị khóc, bắt đền.”
Cái kiểu tửng tửng của hai chị em thế mà làm nên nụ cười vui vẻ. Lần nào em về quê đem quà xuống khi tôi qua lấy là chỉ còn một nửa vì chín hư. Tôi cũng đón nhận sự quan tâm của em nhiều hơn, biết tôi buồn em tranh thủ thời gian tôi không dạy rủ đi cà phê, xem phim giải trí. Đoạn đường khó khăn đó có em bước song song cùng tôi. Tình yêu tôi dành cho em đã thật sự trưởng thành và định hình rõ nét. Sự quan tâm của em dù là nhỏ nhặt nhất cũng làm trái tim tôi đê mê trong hạnh phúc.
Một đêm nọ khi đang nói chuyện với nhau qua yahoo. Em bảo lòng đang cảm thấy chơi vơi, tôi gặn hỏi mới hay em và người yêu đã chia tay. Biết chuyện tôi im lặng hồi lâu, rồi nhắn tin dò la xem tình cảm của em đậm sâu đến đâu.
« Em buồn nhiều không ? »
« Không buồn, chỉ có cảm giác không cam tâm từ bỏ. Tình yêu của em và cô ấy như cơn sóng, chỉ dâng cao một lần rồi tan nhanh, mọi thứ lại như chưa hề bắt đầu dù vẫn còn một chút luyến lưu. «
Thật không phải khi nghĩ vậy nhưng thật lòng tôi đã rất vui khi đọc dòng tin nhắn đó. Trong sâu thẳm lòng mình tôi khát khao được là người thay thế, được là những cơn sóng tình yêu vỗ vào tim em ào ạt hết đợt sóng này đến đợt sóng khác.
Từ hôm ấy trở đi, trò chuyện đêm khuya trở thành thói quen, ngày nào em cũng chờ tôi đi dạy về online hỏi thăm vài câu rồi mới ngủ. Dặn dò chị cẩn thận khi đi về khuya. Thấy trời trở lạnh lại nhắc tôi mặc áo ấm. Tôi tận hưởng từng chút hạnh phúc khi được bên em, được em quan tâm, được là nơi em trút bầu tâm sự, được là người thân thiết nhất bên em lúc đó.
Mùa giáng sinh đầu tiên tôi quen em vừa đúng dịp em nhận tiền làm thêm thiết kế nội thất nhà cho một người quen. Em có nhã hứng mời tôi đi ăn hải sản bồi bổ vì thương chị vất vả, tôi hiểu dụng ý của em, nhưng chỉ đề nghị đi ăn hủ tiếu quán gần nhà em cho bình dân rồi sau đó đi nhà thờ chụp hình chơi với ý nghĩ sẽ chụp cùng em tấm hình về rửa ra để ở bàn nhìn ngắm mỗi ngày. Em là một con chiên ngoan đạo, còn tôi là một kẻ không có lấy một đức tin. Được « hẹn hò » cùng em dù trong danh nghĩa nào cũng làm tôi hạnh phúc.
Tối đó tôi xin phụ huynh cho nghỉ dạy hơn mọi ngày rồi vội vã tới điểm hẹn. Em đã ngồi đợi tôi sẵn ở quán cốc bên đường. Quán vắng tanh, nói cho sang thì gọi là quán chứ thật ra chỉ có một xe hủ tiếu và năm bàn con con được bày ra vỉa hè. Chúng tôi là hai vị khách duy nhất trong quán. Tôi ngồi xuống đối diện em, ôm chặt túi sách trên tay, trong ấy có món quà mà tôi vừa kịp ghé mua làm quà giáng sinh.
-Tặng em nè ! Tôi ngập ngừng lấy từ trong túi ra chiếc nón ông già Noel.
-Ui, em có quà á ! Em tỏ vẻ ngạc nhiên rồi đưa tay đón lấy.
-Ờ, chị cũng có nữa nè. Tôi vừa nói vừa đưa chiếc nón thứ hai lên.
Tay em cầm chặt chiếc nón tủm tỉm cười rồi ngập ngừng nói.
-Em cũng có quà tặng chị.
- Thiệt hả ? Quà gì thế ? Mà thôi để lấy sau, giờ đội nón lên đi !
- Giờ á ?
- Ờ !
- Kỳ lắm !
- Kỳ gì, đội đi !
Vừa nói tôi vừa đội vào rồi lắc lư ra chiều đẹp lắm. Em cũng ngượng ngùng cầm lên nhưng ngại đội. Thấy vậy tôi đưa tay đội dùm em chiếc nón, em nghiêng đầu về phía tôi, tôi phải với tay qua bàn vì tay quá ngắn, vậy là khi chiếc nón vừa khít vào đầu cũng là lúc hai tay tôi áp sát vào khuôn mặt em. Sự va chạm ấy làm mặt tôi nóng bừng bừng dù gió đang rít từng cơn lạnh buốt. Mùa đông ấy lạnh hơn mọi năm, nơi góc quán bên đường có chàng trai và cô gái nọ đội chiếc nón màu đỏ nói nói cười cười. Chàng trai có vẻ xấu hổ vì bị bắt đội nón như trẻ nhỏ, còn lòng cô gái thì hân hoan lắm.
Khi chủ quán vừa bưng ra hai tô hủ tiếu nóng hổi cũng là lúc em lấy điện thoại xem tin nhắn. Xem xong khuôn mặt em đột nhiên biến sắc rồi ngay sau đó bấm số gọi lại, chỉ nói vẻn vẹn một câu « Em đợi đó, anh vào ! », rồi quay qua tôi nói thật nhanh.
-Chị ở đây đợi em tí, em vào phòng trọ gặp Tâm rồi trở lại liền.
-Ờ !
Nói vừa dứt câu em chạy vội đi. Tâm là tên người yêu của em. Tôi nhìn hai tô hủ tiếu bốc từng làn hơi mỏng manh lên rồi tan vào không khí. Chút hơi nóng ấm áp đó không đủ xua đi giá lạnh ngày đông cũng như không thể xua đi giá lạnh trong lòng tôi lúc ấy. Họ vẫn còn yêu nhau. Cô gái kia lặn lội đường xa xuống thăm em. Tôi bỏ chiếc nón xuống, mân mê trong đôi tay mình. Bao hy vọng bỗng chốc vụt tắt, sẽ không có khung hình nào gom lại nụ cười hạnh phúc của tôi và em. Ranh giới giữa hạnh phúc và tuyệt vọng sao quá mong manh.
Khi em vừa khuất vào ngõ vắng, tôi không đợi như đã hứa mà tính tiền rồi bước vội đi. Sau lưng hai tô hủ tiếu nằm bơ vơ giữa bàn trước ánh nhìn ngạc nhiên của chủ quán.
Sài Gòn mùa Noel là đêm của sắc màu và âm nhạc. Bài thánh ca ngân vang, đèn giăng kín lối. Người người tay trong tay nguyện cầu. Tôi đứng lạc lỏng giữa dòng người vui cười hạnh phúc. Ai cũng đẹp đẽ, và lộng lẫy bên người yêu. Tôi nhìn tôi, một khuôn mặt không son phấn, chân quê đến tội nghiệp, nghèo nàn đến đáng thương. Con đường dài thênh thang, gió vẫn rít từng cơn lạnh buốt, giữa ánh đèn vàng chỉ mình tôi lẻ loi. Sài Gòn không có mùa đông thật sự nhưng cũng đủ làm cho kẻ quanh năm sống trong tiết trời oi bức thấy rét mướt. Tôi mang trái tim lạnh băng trở về bỏ lại tiếng chuông nhà thờ ngân vang giữa đêm Sài Gòn nhộn nhịp.
Vừa đi được một đoạn chưa xa, em gọi điện liên hồi nhưng tôi không nghe. Hay đúng hơn là tôi không dám nghe máy vì sợ sẽ nhận được câu nói hạnh phúc của em « Em và người yêu làm lành rồi chị ạ ! ». Chắc là tôi sẽ đau đớn lắm. Tôi không muốn mình phải bật khóc giữa đêm thánh an lành này.
Tôi thẩn thờ trở về xóm trọ khi đã gần nửa đêm. Gác trọ vắng tanh, người người đã chìm vào giấc ngủ, chỉ còn tiếng gió lùa qua mái, tiếng chuông nhà thờ từ đâu khắc khoải vọng lại từng hồi rồi im bặt. Tôi ngồi trước thềm nhìn vào màn đêm tĩnh lặng, nguyện cầu cho cuộc tình mình hóa rêu phong, cho trái tim tôi thôi nhung nhớ một người. Vào lúc 0giờ có tin nhắn từ em, tôi uể oải mở xem.
« Sao chị không chờ em, Tâm đã về nhà dì rồi »
« Giáng sinh an lành. Em có món quà tặng chị”
Dòng tin thứ ba của em vừa đến là lúc tôi nhấn nút tắt nguồn, không đọc. Tôi không thể nào chịu được cảm giác đau buốt trong tim mỗi khi có tin nhắn em gởi qua. Từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi trong đêm…
3. Cuộc đời mỗi người là một chặn đường riêng và những mối quan tâm riêng. Vậy là tôi và em không còn liên lạc nữa. Tôi xóa điện thoại, đổi số, bỏ yahoo, lặng lẽ xa em như nhiều năm về trước. Tôi và em lại là những con người xa lạ. Tôi cũng không hiểu sao mình lại dễ dàng từ bỏ đến vậy. Tôi vốn dĩ là con người kiên trì vậy mà đối với tình yêu lại thành một kẻ nhút nhát đến buồn cười. Chưa bắt đầu đã lựa chọn kết thúc. Tại sao tôi không có dũng khí nói lên tiếng lòng mình, ít ra cũng nên cho em biết rằng tôi đã từng yêu em. Yêu mà không dám ngỏ đó chẳng phải là nhu nhược lắm sao ?
Tôi cố tránh mặt và phớt lờ em. Có lúc vô tình thấy em ở hành lang bên kia tôi lẽn qua lối khác. Có lúc em tình cờ đi ngang lớp tôi đôi mắt nhìn vào kiếm tìm nhưng tôi lại vờ nói chuyện với bạn không để ý. Đôi khi em cố tình đợi tôi ở cổng trường tôi lại làm như không quen lầm lủi bước đi dù trong lòng mình đang cồn cào nỗi nhớ. Tôi chuyển nhà trọ, em chẳng biết lối nào để đến tìm. Yahoo tôi cũng không còn dùng nữa.
Tôi sợ gặp em, thật sự sợ. Sợ mình sẽ ngày càng yêu em không dứt ra được nếu cứ nhận sự quan tâm từ em. Tôi là kẻ bước chậm trong sân ga tình ái này nên chẳng còn chỗ nào thừa cho tôi nên phải đành lòng từ bỏ. Nếu cứ ở bên em, tôi sợ một ngày vô tình như hôm trong căn phòng nhỏ, sợ một ngày cảm xúc dâng tới đỉnh điểm tôi trái tim dại khờ bày tỏ sẽ làm mất đi hình tượng người chị trong lòng em. Nếu không được là người tình, ít ra tôi cũng muốn để em nhớ về mình như một người chị đáng kính.
Nhưng tôi đã không làm được như mình nghĩ, càng xa em, tình yêu ấy càng khắc khoải, càng cào xé tâm can mỗi đêm về. Tôi bất lực với chính mình. Lý trí của tôi chẳng thể nào chế ngự con tim đang hừng hực lửa yêu. Và trong sâu thẳm lòng mình tôi vẫn mong một ngày em sẽ đáp lại tình tôi. Mỗi chúng ta ai cũng có quyền yêu thương bất kỳ ai khiến trái tim mình rung động, có quyền đợi chờ, có quyền hy vọng, có quyền khát khao, đó chẳng phải là một việc gì sai trái cả. Trong giấc mơ tôi vẫn chờ đợi, chờ một ngày em dang rộng đôi tay bước về phía tôi…
Thời gian cứ đến rồi đi, mùa nối mùa trôi qua vội vã. Mùa đông lại đến, trước đêm Noel trái tim trong vô thức dẫn lối tôi về ngang con đường nhà em, ngập ngừng dừng lại quán cốc xưa, ngồi vào chiếc bàn cũ, mọi thứ vẫn vậy, chỉ có lòng người đổi khác. Tôi nhớ dáng em ngồi, nhớ nụ cười của em, nhớ tiếng nói của em lòng rưng rưng, giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, có lẽ vì hơi nóng của to hủ tiếu bóc lên.
-Em ngồi đây được không ? Một vị khách bước lại từ sau lưng tôi kéo ghế hỏi.
-Cứ tự nhiên. Tôi trả lời theo phản xạ, mặt vẫn cuối xuống cố làm tan đi giọt nước mắt còn vương lại trên khóe mi. Vị khách từ từ ngồi xuống đối diện tôi.
Trong hình dung, tôi chợt nhận ra giọng nói này sao quen quá… Tôi từ từ ngước mắt lên nhìn.
-Em ?
-Cuối cùng cũng nhận ra em rồi sao ?
Tôi nhìn sững vào em. Em vẫn vậy, đôi mắt vẫn sâu thăm thẳm như chứa đựng cả tình yêu của tôi trong ấy.
Chúng tôi hỏi thăm nhau một cách miễn cưởng. Em đặt câu hỏi và tôi trả lời ởm ờ cho qua chuyện. Em xin lại số điện thoại của tôi, địa chỉ phòng trọ. Sau khi ăn xong tôi lấy cớ bận vội vã ra về để tránh cơn sóng ngầm đang xô tới ào ạt làm tôi ngạt thở khi ngồi bên em.
Đêm ấy tôi trằn trọc không ngủ được. Tôi tự trách mình sao lại tìm tới quán đó ngồi để có cuộc gặp gỡ không mong đợi ấy. Đang suy nghĩ mông lung em nhắn tin qua.
« Sao tránh mặt em ? »
« Đâu có ! »
Tôi chối phăng một sự thật mà không cần phải hỏi. Im lặng một lúc lâu không hiểu sao tôi lại nhắn tin dò hỏi.
« Em và người yêu thế nào rồi ? »
« Vẫn tốt, tụi em vừa gặp nhau »
« Tâm giờ làm ở đâu ? »
« Ở Sài Gòn, giờ người yêu em xinh lắm chị ạ ! »
Trái tim tôi hẫng đi một nhịp khi đọc dòng tin, thấy hờn ghen trong lòng khi họ vẫn yêu nhau thắm thiết. Trong cách nói chuyện của em tôi biết tình cảm em dành cho người ấy sâu đậm tới mức nào. Còn tôi, kẻ thừa, khờ khạo giữ mãi trong lòng chút tình riêng để lòng đau buốt thế này đây. Tôi có tư cách gì để ghen ? Gặp lại em làm chi cơ chứ ? Hỏi thăm em làm chi cơ chứ ?
« Càng ngày em càng yêu cô ấy nhiều hơn xưa, sự xa cách làm em hiểu thế nào là tình yêu đích thực. Cả đời này em chẳng thể yêu ai khác nếu không phải là cô ấy »
Đọc tới đây tôi không còn đủ dũng khí để đọc thêm một lời nào nữa. Tôi tắt điện thoại, khóc thật to cho nỗi buồn tan biến mất. Tôi để mình thỏa sức khóc, khóc hết đêm nay cho cuộc tình đơn phương này rồi ngày mai sẽ vĩnh viễn gạch tên em ra khỏi cuộc đời tôi. Gặp lại thế này cũng hay, để tôi không còn mơ tưởng trong hảo huyền nữa. Nước mắt tôi rơi, rơi mãi, rơi mãi, rồi chìm vào giấc ngủ khi đêm dần tàn…
Sáng hôm sau, tôi thức dậy khi ánh nắng xuyên qua khe cửa chiếu vào mắt. Mở cửa sổ ra, ánh nắng từ từ tràn vào phòng ấm áp, giọt nước mắt tôi đã được nắng hông khô. Tự mỉm cười cho một lần yêu đầu không trọn vẹn, thấy lòng thật sự bình yên.
Khi cánh cửa vừa mở toang, tôi không khỏi ngạc nhiên khi thấy bó hoa của ai đó để trước bệ cửa. Sự tò mò khiến tôi ra nhìn thử xem của ai. Thật lạ là trên ấy có tấm bưu thiếp đề tên tôi và một mảnh giấy gấp làm tư. Tôi cầm bó hoa vuốt nhẹ trên những cánh hồng nhung mềm mại, cố hình dung xem ai sẽ là người tặng bó hoa cho mình. Xoay xoay tấm thiệp trên tay tôi mở ra xem chỉ vẻn vẹn dòng chữ « Chúc giáng sinh an lành ». Nét chữ này tôi không quen.
Tần ngần đặt tấm thiệp xuống tôi mở mẩu giấy ra, ngay lập tức từng dòng chữ chói lòa trong nắng sớm…
« Cậu em năm xưa đã trở lại trong một hình hài khác. Một tuổi thôi không có gì quan trọng cả. Giờ đây anh đã đủ trưởng thành để yêu em. Đôi tay anh đủ rộng để ôm em suốt cuộc đời này.
Em có phải là con ngốc không ?
Em nghĩ anh vì ai mà ngày ngày ra gốc quán xưa chỉ mong được gặp. Tại sao lại tắt điện thoại mỗi khi khóc ? Đêm qua anh đứng trước cửa phòng em để nhắn tin, nghe tiếng khóc của em anh chỉ muốn gọi cửa, muốn được ôm em vào lòng. Nhưng anh đã không làm vậy vì có chút thỏa mản trong lòng khi biết em vẫn còn yêu anh nhiều đến vậy.
Một năm trước dòng tin nhắn « anh yêu em » đã không gởi được.
Đêm qua dòng tin nhắn « anh yêu em » cũng không gởi được.
Em yêu anh nhiều đến vậy, sao không chờ được một giây để nhận lại tình yêu từ anh ?
Anh đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện của chúng ta trong một năm qua. Và anh biết, dù có đi đâu anh cũng không thể tìm được cảm giác hạnh phúc như bên cạnh em. Làm người yêu em nhé, chị yêu. Cô gái xinh đẹp nhất, anh yêu nhất chính là em.
Anh sẽ đợi em ở căn phòng năm ấy. Chờ tặng em mô hình ngôi nhà hạnh phúc anh đã làm tặng cho đôi ta đêm Noel. Nó vẫn nằm ở đó, chờ em về cùng thấp lên ngọn nến yêu thương em biết không…”
Phải chăng nắng mai làm trái tim tôi ấm áp, hay chính những lời yêu thương kia đã khiến tim tôi nghẹn ngào không thốt được thành lời. Cảm xúc vỡ òa trong nước mắt. Đêm qua tôi khóc trong giọt mắt đớn đau, hôm nay tôi lại khóc ròng vì hạnh phúc. Em đã chờ tôi ư? Em cũng thương tôi sao? Sự tự ti của chính tôi đã để vuột mất tình yêu của mình. Đêm Noel năm ấy em âm thầm làm tặng tôi một món quà, đó chính là mô hình căn nhà nhỏ nằm lọt thỏm trong khu vườn rực rỡ sắc hoa. Người yêu cũ của em bất ngờ xuống Sài Gòn tìm. Tâm còn yêu em rất nhiều, cô muốn gặp em lần cuối cùng và cố gắng giữ lại tình yêu của hai người. Nếu em không ở lại, cô sẽ chính thức từ bỏ và đón nhận tình yêu từ một chàng trai khác. Họ thật lòng chúc phúc cho nhau. Em cũng chưa kịp nói với tôi rằng tôi chính là nguyên nhân để em xóa đi hình bóng mối tình đầu…
Mùa noel lại về, mùa có cơn gió lạ như cơn gió chiều đông năm ấy, tôi thấy mình ngồi cùng em trong căn phòng mô hình năm đó, ánh đèn hắt vào hai mái đầu, hắt vào một hạnh phúc đơn sơ.
Sài Gòn 24.12.2012