Trên Lưng Có Cái Mai Rùa

http://truyenhiepsi.blogspot.com

Tác Giả: Trà Meo


“Chuyện kể ngày xưa, Thượng Đế tạo ra động vật đã vô cùng hài lòng khi chúng tăng thêm sự sống muôn màu trên Trái Đất. Một ngày nọ, Thượng Đế quyết định ban thưởng một món quà bất kỳ theo ý muốn của động vật. Loài nào cũng giơ tay xin thưởng: voi xin cặp ngà quý giá, hổ xin tiếng gầm hùng dũng, hươu nai xin đôi chân nhỏ nhắn mà nhanh nhẹn, chim xin đôi cánh để tự do bay lượn,…và tất nhiên chúng đều được như ý muốn. Duy chỉ có rùa không dám mở miệng ra xin, Thượng Đế phải đứng ra hỏi thì rùa ta chỉ biết lắp ba lắp bắp, nói run bần bật sợ muông thú xung quanh bàn tán về mình. Rốt cuộc không thể phân biệt đối xử với loài rùa, Thượng Đế quyết định tặng rùa một cái mai. Chiếc mai cồng kềnh, nặng trĩu như chính những suy nghĩ không thể thoát ra khỏi đầu rùa. Chiếc mai cũng là ngôi nhà, “vũ khí” của rùa, cứ có ai đến gần là rùa rụt cổ chui vào trong. Cứ như thế, rùa trở thành một con vật khép kín, lặng lẽ, lúc nào cũng sợ sệt không dám thể hiện tự tin như bao muông thú khác…”

 Mai thở dài nhấp chuột ấn “Ẩn” cái tin đó ra khỏi trang chủ Facebook của mình. Không phải nó ghét gì câu chuyện này mà do càng đọc nó càng thấy giống với bản thân. Dường như cuộc sống của nó chỉ chìm đắm trong thế giới ảo và sự tự ti như đeo một chiếc mai rùa nặng trịch, chưa bao giờ dám cười nói một cách thoải mái.

 Ai nói gì nó cũng luôn câm lặng như một con hến. Chưa bao giờ nó nghĩ đến chuyện phản kháng hay phán xét ai, có nói xấu ngay trước mặt nó chỉ  lờ đi. Mọi người bảo nó hiền lành đến nhu nhược. Kỳ thực nó đâu có hiền, cứ thử lên mạng xem là biết bản chất thật liền. Đụng đến nó là nó mắng xối xả, dập vùi bằng những ngôn từ đáo để mà ngoài đời thực nó không bao giờ nói ra nổi, viết suy nghĩ trên bàn phím dễ hơn nói mà. May nhờ vẻ chợ búa trên mạng mà dần dà bạn bè không còn nghĩ nó nhu nhược hay đại loại thế nữa, nhưng cả lũ vẫn ái ngại cho nó sống “ảo” quá, ra ngoài đời chẳng biết cái gì cả. Nó nói chuyện rất vụng về, người già lắc đầu, trẻ con xa lánh, nó cũng không hiểu tại sao mỗi lần nói chuyện là ngôn từ của nó cứ đi đâu hết.

 Hôm nay – một ngày hè nhạt như nước ốc, nó chẳng còn hứng thú nghỉ hè nữa. Bạn bè không rủ nó đi chơi vì có rủ thì nó cũng chỉ biết ngồi im. Đi hết rồi nên Facebook vắng tanh, trang chủ chỉ toàn mấy cái tin vớ vẩn, chỗ tin nhắn và thông báo im lìm. Một lúc cái màu đỏ thông báo hiện lên, nó vui mừng ấn vào thì lại“ABC mời bạn chơi game…”, “ABC đã tag bạn trong một bình luận: Vẽ chibi miễn phí, đổi tên Facebook…”. Lạy Chúa, thật buồn cười cho ai thích nghỉ ngơi rỗi rãi, đấy, rỗi rãi như nó chẳng ai quan tâm luôn ngoài mấy đứa bị hack nick đem đến cho nó cái thông báo điên khùng! Bỗng dưng nó muốn khóc… Bố mẹ đã bất lực với đứa con gái như nó: “Mày không quan tâm ai thì người ta cũng sẽ đối xử lại với mày thế thôi!”

 Mai gạt nước mắt, nó không thể ngồi đây được nữa, nản lòng lắm. Nó lặng lẽ bỏ máy, thôi thì kiếm việc mà làm, nhưng biết làm gì bây giờ? Nó đi xuống nhà, chẳng có ai, bố mẹ đi làm cả rồi…Nó đi ra đường, đường phố buổi chiều hối hả dòng người qua lại, ai cũng bận bịu trăm công nghìn việc từ những người đi xe trên đường cho đến mấy cô bác bán hàng bên vỉa hè quán cóc. Tiếng còi xe ầm ĩ, người người ồn ào, chỉ có mình nó lẻ loi đơn độc. Bước chân nó vô thức đi theo một đám người, nhìn họ rất vui vẻ cười nói bên nhau chứ đâu như…

 - Bạn gái, đi nhanh đi, sắp đến nơi rồi đó!

 Nó giật mình quay lại nhìn chàng trai có nụ cười rất tươi tắn đang mỉm với nó. Nó lắp bắp:

 - Đến nơi…đến đâu?

 - Chẳng phải bạn đến buổi ra mắt sách của tác giả Rùa à? Bạn đi cùng nhóm trên kia đúng không? – Anh chàng chỉ về cái đám người đang cười nói đi trước mặt nó.

 - Ơ không…Không biết…À, em không biết họ… – Nó vẫn cái tật ngôn từ không linh hoạt ấy. Xấu hổ quá đi, người lạ sẽ đánh giá nó vô lễ mất!

 Tuy nhiên, anh không hề tỏ ra trách móc gì:

 - Bạn đừng ngại, trông có vẻ như bạn hơi khó nói ra suy nghĩ của mình. Vậy thì cứ thử đến chơi đi, bạn có thích đọc sách không?

 Nó gật đầu liền. Sách là “món ăn hàng ngày” của nó mà!

 - Được rồi, bạn cứ đi theo anh, không phải ngại ngần gì cả.

 Mai vội vã theo sau chàng trai, mặt vẫn đỏ ửng vì xấu hổ. Anh ấy nhìn là biết có tài ăn nói rồi, sao mà ghen tị thế cơ chứ? Tự dưng nó có hứng thú và tò mò về nơi sẽ đến. 

 Mọi cảm xúc của nó tắt đi khi biết địa điểm là một khách sạn lớn rất đông người ra vào. Trông thấy anh, mọi người đều chạy đến chào hỏi vồn vã:

 - Anh Rùa, em chào anh!

 - Chú em hôm nay tươi tắn quá, Rùa mà nhanh nhẹn đúng giờ gớm!

 Nó há hốc mồm, anh…anh ấy chính là tác giả Rùa sao? Sao ban nãy nó không nhận ra chứ!? Mà cũng đúng, nhận ra thế nào được, nó cứ nghĩ đã là tác giả ra mắt sách thì phải ăn mặc “sang chảnh” chứ đâu có gần gũi như vậy. Nhận ra sự luống cuống của nó, Rùa ân cần chỉ nó chỗ ngồi. Được sự chỉ dẫn tận tình, nó cũng ngồi xuống ghế dù mặt thì cứ cúi gằm vì ngồi dãy đầu thật bất tiện. Nhìn nó lúc này quá lạc loài, đã thế ở đây còn có máy quay, máy chụp ảnh. Chết mất!

 - Vâng tôi xin mời tác giả Rùa lên để chúng ta bắt đầu buổi giới thiệu sách!

 Không kìm được tò mò, Mai ngẩng lên nhìn chàng trai bước từng bước dứt khoát về phía MC. Nhìn anh, mọi suy nghĩ buồn bã tiêu cực của Mai biến đâu hết, anh cái gì cũng tự tin từ lúc bước đi cho đến lúc cầm lên tay một quyển sách nhỏ gọn và cất tiếng nói:

 - Trước tiên Rùa xin cảm ơn các bạn đọc gần xa đã đến đây tham dự buổi ra mắt sách. Đây là cuốn sách thứ hai mà Rùa viết có tên “Trên lưng có cái mai rùa”.

 - Ồ tựa sách rất giống với bút danh. Rùa có thể giới thiệu về nội dung cũng như quá trình viết quyển sách của mình được không?

 - Thực ra Rùa đã định viết quyển sách này từ lâu, nhờ nó mà mình mới để bút danh Rùa, nhưng do vài lý do mà đợi ra một cuốn trước đó đã rồi mới ra cuốn tự truyện này. Tự truyện về cuộc sống học sinh của Rùa. Tự truyện về cách mà Rùa vượt qua chính mình, từ một quãng thời gian sống khép kín yên lặng trong cái vỏ bọc do mình tạo ra cho đến khi phá được vỏ bọc đó và mỉm cười được với mọi người xung quanh.

 Khán giả đều vỗ tay, chỉ có Mai là ngồi đờ người như mất hồn. “Sống khép kín yên lặng trong cái vỏ bọc do mình tạo ra”, đó chẳng phải là cuộc sống hiện tại của nó hay sao? Nó tưởng chỉ có mỗi nó như vậy chứ, nhất là với anh Rùa tự tin kia, làm sao mà nó tin nổi anh đã từng như nó…

 - Ở đây có bao nhiêu bạn đã hoặc đang không tự tin vào bản thân, có thể giơ tay không ạ? Đừng ngại ngần, chúng ta cũng từng giống nhau cả!

 Một nửa khán giả giơ tay. Mai nhìn xung quanh thấy nhiều người giơ thì cũng rụt rè giơ. Cứ tưởng giơ đã xong, không ngờ MC để ý đến nó (có lẽ vì hàng đầu):

 - Cô bé, em có thể chia sẻ những khúc mắc trong lòng cho mọi người được không? Biết đâu anh Rùa có thể giúp em tự tin hơn đấy!

 - Hả? Dạ dạ… Em… – Cái tiếng “Hả” của nó thôi cũng khiến mọi người suýt bật cười. Nhận ra lỗi lầm trầm trọng, nó quyết định cúi mặt tiếp – Dạ…thôi ạ!

 - Cô bạn này làm Rùa nhớ ngày xưa quá, Rùa còn run tới mức rơi cả mic cơ mà bạn, bạn ngại điều gì chứ?

 Nó nhắm mắt nói bừa, lưỡi va cả vào răng:

 - Dạ em…em…nói không hay ạ!

 Không khí xung quanh im lặng khiến nó nhắm tịt mắt chuẩn bị ăn một tràng cười vào mặt. Tim nó đập thình thịch, mồ hôi toát ra, người nó lẩy bẩy, trời ơi mấy người cười thì cười đi cho nó còn đi về!

 Nhưng…không ai cười cả. Nó ngẩng lên thì chỉ thấy những ánh mắt đồng cảm nhìn nó, có người gật gật vài cái tỏ vẻ như có cùng suy nghĩ với nó vậy. Hình như nó đã nghĩ quá lên rồi.

 - Bạn đừng bao giờ sợ người khác chê, càng sợ sẽ càng nói không hay được. Vậy đi, Rùa không dám tin rằng quyển sách này sẽ giúp bạn nói hay, nhưng biết đâu nó sẽ thành một động lực tốt, vì Rùa cũng đã từng như bạn. Rùa tặng nó cho bạn nhé!

 Nó còn ngần ngại thì khán giả xung quanh động viên nó nhận sách, thế là nó đành phải tiến đến chỗ Rùa. Lúc nó cầm sách, anh nhìn nó mỉm cười. Đã biết tính nó thì chẳng ai muốn lại gần nó, vậy mà anh…Suốt buổi giao lưu, chàng trai trẻ có giọng nói đầy tự tin và nhiệt huyết kia không để ý nó nhìn anh không chớp mắt với những cảm xúc ghen tị, khâm phục ngập tràn.

 Về đến nhà, việc đầu tiên Mai làm là đọc sách. Đối với nó, đây không phải cuốn sách “giết thời gian” mà là món quà to lớn nó được nhận được của một người hiểu nó. Ít khi nó đọc tự truyện vì sợ buồn ngủ, nhưng Rùa đã khiến nó say mê từ những trang đầu tiên. Lời văn của Rùa gần gũi như chính con người anh vậy, ngạc nhiên nhất là nội dung cứ như viết riêng cho nó: “Tháng ngày tuổi học trò với tôi là những ngày buồn bã đến chán chường. Người ta bảo cái thời ấy phải quậy phá, thể hiện hết mình còn tôi chỉ dám giam mình trong nhà, bạn bè rủ ra ngoài cũng ngồi im như thóc. Có một lần tôi được giải thi Tin học không chuyên, đi lên nhận giải trước toàn trường nói một câu cảm ơn thôi cũng không xong, đánh rơi cả micro khi run bần bật. Bàn tán, xì xào, cười chê,…có ít đâu, thậm chí nó nói gì mình cũng không thèm nghe nữa. Người ta bảo mình chai lỳ, chai gì mà chai! Buồn lắm chứ, con người chứ có phải sắt đá đâu mà không tổn thương trước những lời tiêu cực về mình. Lắm khi muốn như trong phim, trong truyện là sẽ có một phép màu nào xảy ra. Chẳng có đâu! Cứ để thời gian trôi qua lãng phí như thế thì sẽ không thể có được mục tiêu sống, tự mình phải thấy mình như thế nào, tự mình phải thay đổi thôi. Lắm khi khâm phục con rùa thật, nó đeo trên lưng cái mai rùa cả nghìn đời nay vẫn không hề thấy nặng. Thực ra là nó nặng đó! Nó muốn bỏ nhưng quá muộn rồi. Bản thân tôi, và bạn – người có thể giống tôi – cũng vậy, nếu chúng ta không nhanh chóng thay đổi bản thân thì sẽ không bỏ được cái mai rùa nặng trĩu trên lưng…”.

 Mai bật khóc. Nước mắt nó thấm ướt từng trang sách. Rùa đã viết chạm thẳng vào trái tim đã xước quá nhiều của nó. Nó nhớ những lời xì xào bình phẩm của bạn bè, lời mắng từ người thân, và kết quả là nó phải nhận lấy sự thờ ơ không đáng có từ mọi người. Nó muốn đọc tiếp, nhưng nếu đọc nó sẽ lại khóc nức nở mất thôi! Mai cố ổn định tâm trạng bản thân, lúc nó định gấp sách thì nó để ý ở cái bookmark có dòng chữ nhỏ viết tên trang Facebook của Rùa, vội vã tay nó với cái máy tính tìm Face anh kết bạn luôn.

 Chưa đầy năm phút đã có đồng ý kết bạn (vừa đi giao lưu về đã online, giống nó thế!). Lần đầu tiên khi đánh máy tính mà nó cảm thấy run thế này. Giờ không phải nó kết bạn với người ảo nữa, mà là người thật đã gặp nó chiều nay, đã cho nó nhiều lời khuyên và món quà quý giá.

 - “Em chào anh Rùa ạ!” – Nó lấy hết can đảm nhắn tin.

 - “Chào bạn, Rùa có quen bạn không nhỉ?”  ­- Tin nhắn trả lời rất nhanh.

 - “Dạ em là Mai, đứa mà chiều đã nhận sách tặng của anh!”

 - “À nhớ rồi, Mai mà gặp Rùa thì đúng là “Trên lưng có cái mai rùa”! Chào Mai, rất vui được làm quen với em.”

 Nó cười thành tiếng vì câu trêu đùa của Rùa. Có vẻ như giờ không còn là khâm phục nữa, nó thấy Rùa như một người bạn thân thiết, khoảng cách dường như biến mất từ lúc nào.

 - “Em rất vui được biết anh. Sách của anh em rất thích, anh viết toàn đúng ý em thôi!”

 - “Ô cô bé này dễ thương thế này mà sao cứ kêu nói không hay?”

 - “Dạ em chỉ mạnh mồm trên mạng, em không nói được như anh đâu. Có gì em nhắn tin cho anh hỏi bí kíp nha?”

 - “Không được, cứ dính vào bàn phím thì cả đời không thể nào nói hay. Đi ra ngoài nhiều vào, thích thì anh em mình hẹn hò. Nhớ khao anh ăn kem!”

 Miệng nó mếu máo nhưng thực tình trong lòng buồn cười không chịu được vì những câu nói rất đời thường của cái ông tác giả này. Nó nói chuyện trên mạng nhiều nhưng chưa bao giờ nó có cảm xúc thật như hiện tại. Rùa sẵn sàng ngồi tám với nó như một độc giả có hoàn cảnh giống mình để cùng chia sẻ, còn nó thì coi anh là một “ân nhân” cứu rỗi cho cái cuộc sống khô khan.

 Nó cứ suy nghĩ mãi về hai chữ “hẹn hò”. Cư mỗi lần lên mạng nó lại vào trang cá nhân Rùa, xem hết ảnh, bài viết đủ các loại mà không dám hỏi anh về cái vụ “hẹn hò” kia. Thực tình, nó muốn gặp lại Rùa mà hình như Rùa không nghĩ nhiều về nó như vậy. Cuộc sống của Rùa rất vô tư, một lúc là thấy online đăng trạng thái nào thì hôm nay đi ăn đĩa bánh trôi bên vỉa hè, đi đá bóng, nhậu nhẹt buôn chuyện với bọn bạn lớp cũ,… không có ngồi yên một chỗ. Sống là phải như thế mà! Rùa có rất nhiều bạn bè nên Mai có cảm giác nó không là gì đối với anh cả. À thì cũng có, nhưng không được quan tâm nhiều. Nói chuyện với anh là Mai vui, nhưng lần nào Mai cũng chủ động hỏi chuyện bỗng dưng có chút tủi thân và buồn lòng. Biết vậy mà vẫn theo dõi người ta…

 Lại có thông báo Rùa cập nhật trạng thái: “Tự dưng thèm cái kem thập cẩm hồi xưa, kem gì mà có tí lạc ý, hồi nhỏ cứ có bác bán kem ấy đi qua thì trộm tiền của mẹ để mua bằng được ấy chứ. Ra vẻ sang chảnh ra tận quán cafe Ngày Mai ngồi học bài cho khung cảnh lãng mạn, dè gì chỉ thèm kem. Giá ai mang cho tui cái kem tui học liền. Ôi đời sinh viên…”.

 “Hả?” Nó biết quán cafe Ngày Mai, đây là cái quán được rất nhiều học sinh sinh viên yêu thích vì sự tĩnh lặng. Cả cái kem thập cẩm nó cũng biết, vì quá yêu thích nên nó đã học trên mạng để tự làm. Tự dưng cái đầu chậm chạp của nó lanh lợi hẳn, có việc để làm rồi! Chạy một mạch xuống bếp, nó mừng rơn khi đống nguyên liệu làm kem vẫn còn đó một ít. Nó vội vã bắt tay vào làm, phải nói là khả năng làm kem của nó nhanh và giỏi không ai bì kịp. Tuy nhiên lúc đợi kem đông lại nó rõ sốt ruột, chỉ sợ anh rời khỏi đó mất. Kem vừa chỉ đông một chút, nó đã lôi ra cho vào cái hộp rồi ù té chạy. Quán cafe đâu có xa mà nó chạy vắt chân lên cổ, nhưng rõ ràng nỗi sợ của nó không thừa khi vừa đến nơi đã thấy bóng chàng trai ấy định bước ra khỏi quán.

 - Anh, anh Rùa ơi! – Nó gọi rất rõ.

 Rùa giật mình quay lại nhìn nó, không tin vào mắt mình nữa.

 - Ô trời ai thế này? Mai đó hả?

 - Vâng…em… Em mang cho anh… – Nó thở hổn hển không ra hơi vì chạy nhanh.

 Rùa vẫn ngạc nhiên chưa hiểu gì, cầm lấy cái hộp nó đưa. Trong hộp, chỗ kem khá ngon đã chảy từ lúc nào, nhìn như mấy cục vữa khiến Rùa bật cười hiểu ra mọi chuyện. Nó thấy thế thì tái mét mặt mũi, cúi gầm vì ngượng, món kem lẽ ra rất tuyệt giờ đã thành một đống như thế này sao? Những tưởng anh sẽ mắng nó một trận không ngờ anh ôm cái hộp về chỗ cái bàn vừa ngồi, lấy cái thìa cafe múc kem đã chảy gần hết trong hộp ăn ngon lành:

 - Ngon quá nè, đúng mùi vị của kem xưa luôn không khác gì cả!

 Nó trố mắt nhìn, ngỡ rằng anh đang khen để lấy lòng nó. Nhưng anh vẫn ăn không một chút nhăn nhó, có nghĩa là anh không khen “đểu”, nó mừng đến suýt khóc! Mừng vì anh ăn cái chỗ kem dở tệ của nó. Mừng vì cuối cùng nó đã dám gặp anh, nó muốn nhìn thấy anh biết bao nhiêu…

 - Anh, em cảm ơn anh… – Nó nói trong nghẹn ngào.

 - Em nói có tiến bộ rồi đấy! – Anh cười làm nó ớ ra từ bấy đến giờ quên cả việc mình không dám nói – Giờ anh cũng có phải người lạ đâu, đừng giữ trong đầu suy nghĩ sợ sệt nữa, bỏ nó đi là em sẽ tự tin được. Cảm ơn em, em làm anh bất ngờ quá!

 - Dạ vâng…Em đọc bài đăng của anh, em cũng muốn làm kem tặng anh, muốn làm bạn anh. Em rất hâm mộ anh. – Ngôn từ còn chưa biết cách diễn đạt nhưng nó cảm thấy giờ nó đã tự tin nói ra suy nghĩ.

 - Anh không cần hâm mộ, anh cần em có được sự tự tin dám nghĩ dám làm như vậy!

 Nhà anh gần đó nên nó cùng anh đi bộ về. Nhìn bộ dạng bẽn lẽn của nó, anh lại càng không tin nổi cô bé này lại ngốc nghếch đến đáng yêu như thế, người khác chẳng ai hâm mà mang kem đến ai dè nó mang đến thật! Anh dần hiểu ra là nó rất muốn có bạn, bạn thật chứ không phải ảo, không muốn sống trong cái nỗi cô đơn tự tạo ra.

 - Từ giờ em là bạn thân của anh, cô gái ạ! – Anh lên tiếng, môi vẫn vẽ lên nụ cười.

 - Anh nói thật ạ? Ôi không tin nổi, em cảm ơn anh!! – Nó reo lên.

 Rùa chỉ biết nhìn nó bằng ánh mắt ấm áp nhất có thể, cô bé này thật sự vô cùng thú vị. Còn Mai, hai chữ “bạn thân” anh dành cho nó đã giúp nó dám cười nói và đáp lại những câu chuyện thú vị anh kể cho nó khi cả hai tiếp tục đi về nhà Rùa dù còn bẽn lẽn.

 - Cậu Rùa đây rồi, bác tìm cháu mãi. – Bỗng có một bác trung niên từ đâu đi tới.

 - A bác tổ trưởng, bác tìm cháu có chuyện gì ạ?

 - Sắp tới phường mình lại có tổ chức văn nghệ hè, cháu làm MC nhé!

 - Ôi cháu đã làm nhiều rồi mà, năm nay cháu định viết kịch.

 - Có mỗi cháu nói giỏi nhất, còn biết nhờ ai được? À cô bé này..? – Bác tổ trưởng để ý tới Mai khiến nó cứng họng.

 - Em ấy không phải phường mình bác ạ. – Anh đỡ cho nó.

 - MC thì cần gì phường nào đâu, quan trọng là bọn biểu diễn mà. Bác thấy cô bé này rất sáng sân khấu đấy, cháu làm MC được chứ?

 - Dạ dạ, nhưng cháu chưa làm MC bao giờ ạ. – Nó rụt rè.

 - Giọng nói rất hay, bác thích cô bé này! Cháu đừng sợ, MC không khó. Thế này nhé, cháu cứ về tập, mấy tuần nữa cháu ra phường đây để thử tài nhé. Mình cứ thử đi cháu!

 Lời của bác tổ trưởng đã như vậy thì làm sao nó từ chối được, đành cắn răng đồng ý. Bác hài lòng vô cùng, có vẻ bác rất ưa nó nhưng…Bác vừa đi nó đã sụp xuống ôm mặt, ôi nó đã làm gì thế này, biết thừa thử tài chắc chắn nó cũng đi về kèm theo cái ngượng to đùng thôi!

 - Không sao đâu, MC có mỗi cái việc là chào mọi người và giới thiệu đứa nào ra biểu diễn thôi mà. – Rùa trấn an nó.

 - Với anh thì dễ, nhưng với em nói bình thường còn không nổi.

 - Bây giờ em đang nói bình thường đây, chẳng phải rất tốt à?

 Nó ngơ ngẩn, đúng là hiện giờ nó đang nói rất tốt. Từ lúc gặp Rùa đến giờ, nó đâu còn cái nơm nớp lo sợ nữa, nói rất tự nhiên.

 - Thì…nhờ anh em mới nói được đó chứ…

 - Nếu là nhờ anh, thì lần này làm MC vì anh đi! – Anh đặt tay lên vai nó – Anh bận rõ lắm việc, riêng việc viết kịch bản khéo phải thức đêm thức hôm rồi, giờ anh cần em lắm đó!

 Nói rồi anh đứng dậy đi vào nhà và vẫy tay chào nó. Anh chân thành như thế, chỉ cần là vì anh thì nó sẽ làm. Chẳng qua là nó buồn, cái từ “bạn bè” của anh tốt thật nhưng vẫn chỉ mang tính chất nhờ vả thôi. Giờ nó muốn tự tin hơn hay là muốn được lòng anh, lòng nó rối bời câu hỏi đó.

 Việc đầu tiên khi về nhà là nó nhảy vào bàn đọc lại “Trên lưng có cái mai rùa” của anh, nó muốn nói giỏi. Quyển sách của anh như một động lực lớn giúp nó mạnh dạn nói chuyện với mọi người, bắt đầu là từ bố mẹ, đứa em, rồi đến bạn bè thân thiết. Đa phần chỉ là nó hỏi chuyện rồi nghe người ta nói chứ không phản bác hay nói lại, nghĩ cũng “hiền” thật nhưng nhờ thế nó hiểu được cách người ta giao tiếp tốt. Đó là nghe, và nói thật nhiều với bất cứ ai mà mình có thể trò chuyện được!

 Bạn bè người thân đều mừng cho Mai, nó đã thân thiện nhiều hơn, không còn là một cục đất ngồi một chỗ nữa. Nó nhận lời đi chơi với bạn bè, có bị thua trò gì cũng chơi có trách nhiệm hết không còn sợ bị chê cười. Những lúc như thế, nó nhớ anh…Nó chỉ đợi chuyến đi chơi nhanh kết thúc để về khoe anh, nó cười rạng rỡ khi anh nhắn lại nó cái tin “Giỏi lắm!” ngắn ngủn. Quyển sách của anh, nó vẫn mang theo bên người, rỗi rãi lại đọc và còn giới thiệu cho bạn bè cùng đọc. Ai cũng khen nó có giọng nói hay và còn bắt nó kể nhiều sách thêm. Nó không muốn nói cũng phải nói, với người khác thì dễ nhưng với nó khó chết đi ấy, nhưng nó vẫn cố gắng vì sự ủng hộ của bạn bè, vì anh…

 Mấy tuần rỗi rãi mà nó gặp Rùa rất ít, không phải nó ngại đâu, mà là anh không có thời gian đi chơi với nó. Cứ thập thò ở ngõ nhà anh thì thấy anh đi đây đi đó, rồi còn thi thố nữa, anh có phải học sinh như nó đâu mà nghỉ hè. Nó quan sát hết cả trên mạng và ngoài đời. Nó biết khi nào anh vui, khi nào anh mệt mỏi bởi nhiều công việc chất đống. Anh dễ buồn mà cũng nhanh vui. Nó hạnh phúc vì nó có thể khiến anh cười, anh quan tâm nó lắm chứ! Nhưng rốt cuộc đối với anh, nó chỉ là bạn, là bạn mà thôi. 

 - Anh Rùa ơi! – Nó gọi anh vào một ngày chạy đến kịp lúc anh định đi có việc.

 - Mai à, sao thế em?

 - Em không đến rủ anh đi chơi đâu, anh có việc gì cứ đi! Nhưng mà mai là đến hạn đi “thử tài” MC rồi, anh đến xem nhé? Có anh em mới tự tin được!

 - Anh sẽ cố gắng thu xếp! – Anh cười, tay khẽ vuốt nhẹ tóc nó khiến nó thoáng ngượng – Nhưng dù anh không đến được, em cũng phải làm thật tốt. Có thể lần này là vì anh, nhưng sẽ còn nhiều lần em đứng nói trước mọi người, anh không thể bên em được!

 Nó vâng dạ nhưng phải đến khi anh đi rồi, những lời ấy mới chạm vào trái tim nó. Mặc dù đó chỉ là lời dặn dò nhưng lại khiến nó nghẹn thắt. Khoảng cách giữa anh và nó vẫn xa lắm, chỉ có tình cảm của nó…Không, chắc không phải đâu, vẫn là bạn, tại nó quý anh quá thôi! Chưa bao giờ nó có nhiều xúc cảm lẫn lộn đến thế.

 Ngày hôm sau nó đến và tá hoả nhận ra không chỉ có mình nó. Cả cái hội trường có rất nhiều cô chú bác, các anh chị, bạn bằng tuổi và em nhỏ nữa. Nhìn ai cũng tự tin, họ đều đảm nhiệm những tiết mục văn nghệ khó hơn việc nó làm nhiều mà không ai tỏ ra run rẩy. Nó chỉ biết ngồi một chỗ, nhiều người thấy nó lạ nên xì xào về nó khá nhiều. Nó nhắm chặt mắt quay đi, đừng để lời nói ảnh hưởng mình! 

 - Văn nghệ hè năm nay các bác chọn được 3 bạn rất xinh xắn để thử tài MC. Bạn nào trả lời câu hỏi tốt nhất sẽ được chọn!  Mời cô bé kia trước nào! – Một bác phụ trách văn nghệ nói.

 Mai nhìn về phía một cô bạn rất xinh đẹp đang được mọi người vỗ tay ào ào, chắc đây là người họ quen rồi. Quả như dự đoán, cô bạn rất được lòng mọi người với câu trả lời dễ dàng cho câu hỏi chung “Theo cháu, làm thế nào để có thể nói tự tin trước mọi người?”. Cả cô bé thứ hai cũng thế, nói cứ như diễn giả vậy, đầy quyết đoán và vang to khắp hội trường. “…Muốn nói tốt thì đừng ngại ngần gì cả, hãy nghĩ đến những người có thể giúp mình có được động lực, cứ mỉm cười và ngẩng đầu nhìn thẳng vào phía trước, gạt bỏ mọi sợ hãi…” Họ đã nói như thế đấy! Nó khâm phục vô cùng, họ đã nói hết suy nghĩ của nó mất rồi.

 Đến lượt Mai, nó đứng trên bục cố gắng nhớ những lúc nó đã nói chuyện vui vẻ với bạn bè để có dũng khí hơn. Đông người quá! Hội trường chật ních nhưng ai đó không có ở đây. Đến để cho nó có động lực cũng không được hay sao?

 - Dạ…thưa các bác, theo cháu, cách nói tự tin là…

 Nó thở hắt. Bàn tay nó run run cầm mic không nổi, nó sợ, tự dưng nó sợ nghẹn người! Bao nhiêu quyết tâm đã đi đâu hết!

 - Chị này được anh Rùa giới thiệu đúng không nhỉ? – Mấy đứa dưới bàn tán nghe rõ.

 - Chưa nói được gì đã run thế kia, bộ định dựa vào anh Rùa để làm MC?

 - Anh Rùa hình như ốm hay sao ý, làm việc nhiều thế mà. Anh ấy mà đến đây nhìn thấy người mình giới thiệu như thế kia chắc buồn đấy.

 Những lời đó vô tình cứa vào lòng nó đau nhói. Dựa vào Rùa ư? Nói đúng mà, toàn là nhờ Rùa nói chuyện cùng, nhờ đọc sách Rùa để tự tin, nhờ đi cùng Rùa để đứng ở chỗ này. Nhưng chẳng phải đều là nhờ nó dám nhắn tin làm quen, dám mang kem cho anh chỉ qua một cái trạng thái ảo trên Facebook thôi sao? Những lúc đó là nó tự làm mà, TỰ nó chứ có phải ai đâu mà dựa dẫm!

 “Dù không có anh vẫn phải làm thật tốt cô gái nhé! Anh không thể ở bên em mãi được.”

 Lời anh vang lên trong đầu nó. Nó tự hỏi, nếu như nó không gặp anh, chẳng lẽ nó cứ tiếp tục sống như đứa tự kỷ suốt hay sao?

 Không!

 Dù cho không có anh, nó vẫn sẽ tự mình thay đổi, không cần ai phải tác động. Có lẽ đó chính là lý do anh ít muốn gặp nó, vì anh không muốn nó phụ thuộc vào anh.

 - Cháu chỉ còn một phút!

 - Theo cháu, cách để nói tự tin không phải là nghĩ đến người cho mình động lực mà tự mình đứng lên thay đổi chính mình. Mỗi chúng ta đều giống như chú rùa mang trên lưng một chiếc mai nặng trịch, có thể nhấc nó ra hay không phụ thuộc vào bản thân mỗi người. Hãy vì bản thân, vì tình cảm của người xung quanh mà đừng ngại ngần gì cả!

 Nó nghẹn ngào không nói được nữa. Tiếng vỗ tay vang lên, không to như hai cô bạn kia nhưng thể hiện sự hài lòng của tất cả mọi người. Nó làm được rồi! Nó vượt qua chính nó rồi! Anh ơi…Đến lúc này hình ảnh anh mới ùa về trong lòng đó, nó đã cố quên anh đi để có thể tự mình đứng lên.

 Trái tim bỗng ấm áp lạ thường khiến nó nhận ra điều gì. Ngẩng mặt lên nhìn giữa đám đông, nó không tin vào mắt mình. Vẫn ánh mắt dịu như nắng đang nhìn nó mỉm cười, anh đã đến vào giây phút nó đổi thay.

 Mọi người chẳng để ý nó nữa vì còn phải lên duyệt tiết mục luôn, chỉ có anh vẫn nhìn nó, để nó biết rằng anh không bao giờ bỏ rơi nó. Nó chạy về phía anh, người còn run run không biết phải làm sao, còn anh thì tươi rói:

 - Em giỏi lắm, cứ tưởng là rơi mic rồi chứ! Anh bị yêu em, hehe!

 Không cần biết đó là câu nói đùa hay thật, nó bật khóc như một đứa trẻ. Dù nó đã tự mình làm được, nhưng nó cũng chỉ đợi anh đến và công nhận cho nó. Nó đã tủi lắm, nghĩ rằng anh chỉ coi nó như người bạn bình thường mà chẳng hề biết rằng dù câu trả lời của nó chưa là gì cả, chỉ có anh hiểu đó là sự nỗ lực vượt lên của nó. Anh cũng quan tâm nó lặng lẽ như nó theo dõi anh vậy. Càng nghĩ nó càng khóc nhiều hơn, ban nãy còn dũng cảm lắm mà!

 - Không khóc nữa, cứ như trẻ con ấy! – Anh lau nước mắt cho nó, bằng chính đôi tay ấm áp của anh.

 Trẻ con mà được anh ở bên như vậy, nó còn cần gì hơn nữa.

 Ai cũng dễ rơi vào trạng thái cô đơn, chỉ một lúc là dễ dàng cảm thấy mọi thứ quay lưng với mình. Nhưng thực ra xung quanh mình luôn có rất nhiều người sẵn sàng ở bên, chỉ là bản thân có mở lòng để đón nhận họ hay không mà thôi. Dũng cảm mà cho đi, đừng khép mình lại trong chiếc mai rùa nặng nề, rồi câu chuyện cổ tích cũng sẽ không phải là giấc mơ.

  Kết quả cuộc tuyển chọn ấy nó chưa chiến thắng hai cô bạn gái. Nhưng chỉ là “chưa” mà thôi. Nó đâu quan trọng chuyện đó, gạt bỏ được chiếc mai rùa trên lưng mới là điều hạnh phúc nhất! Hôm nay không được, ngày mai sẽ được. 

 —

 - “Anh, sao anh lại đổi tên Facebook là Rua Ngay? Anh ngáy to lắm à?”

 - “Ngốc vừa thôi! Rùa Ngày, không phải Ngáy!”

 - “Hả? Sao lại là Ngày ạ? Tên dị quá!”

- “Thì Ngày MAI ý, tên cô mà cô chậm hiểu. Ngày mai ra quán Ngày Mai nhé, nhớ mang theo cái kem thập cẩm, thèm chết đi được.”

Ngày mai, hãy tự đứng lên bạn tôi nhé!

Blog Truyện Hiệp Sĩ

truyenhiepsi

Truyện được sưu tầm chia sẻ trên các web miễn phí...

Tìm Kiếm Truyện

Theo dõi blog!

Nhận bài viết mới qua email. Chỉ cần nhập địa chỉ email của bạn dưới đây nếu bạn muốn đăng ký!