tác Giả: Sương
Thứ sáu, ngày chưa xem lịch…
Hiện tại đã hai mươi ba giờ đêm, mà tôi cũng chẳng biết mấy giờ rồi nữa. Ba cái đồng hồ trong nhà đã hết pin được vài tháng, điện thoại bị sập nguồn từ hôm kia, đồng hồ máy tính lại không hiển thị. Mà đối với tôi thì mấy giờ cũng chẳng quan trọng, bởi dù tôi có làm gì thì cũng chẳng ai buồn quan tâm.

Chẳng ai la mắng, chẳng ai nhắc nhở, quan tâm chăm sóc thì càng không, mọi người đều phải lo cho hạnh phúc riêng của mình. Còn tôi hả? Phải tự học cách làm sao để tồn tại thôi…
Tổng kết cho một ngày đặc biệt hơn những ngày khác. Facebook của tôi hôm nay có gần một trăm tin mới, bốn mươi tin nhắn. Cảm giác thấy được quan tâm sung sướng đến nhường nào! Lâu nay có bao giờ tôi lên Facebook mà có nhiều thông báo đến vậy đâu. Hào hứng kích vào tin mới…tôi lại lú lẫn nữa rồi…tất cả những tin mới đó đều là của một người: SuongSieuSoi đã thích hình ảnh của bạn, SuongSieuSoi và bạn đã thích bình luận của bạn, SuongSieuSoi đã chia sẻ liên kết của bạn, SuongSieuSoi đã nhắn tin cho bạn … Chẳng cần kéo thanh công cụ đi xuống tôi cũng đã biết tại sao hôm nay có quá nhiều tin mới thế rồi. Chẳng phải hôm qua tôi đã đăng nhập: SuongSieuSoi và vào nick này like, chia sẻ, bình luận tất cả mọi thứ trên dòng thời gian. Thật là buồn cười đúng không?
Nói ngắn gọn thì tôi đã tự tạo hai nick Facebook rồi tự like, chia sẻ, bình luận qua qua lại lại thế đấy. Còn tin nhắn mới hả?(Hahaha) Nội dung tin nhắn ngắn gọn chỉ là các kí tự lộn xộn trên bàn phím thôi, mỗi lúc rảnh rỗi(mà hình như chẳng có khi nào tôi bận rộn thì phải…) thì tôi thường làm vậy để trang của mình khi đăng nhập thêm sôi động thôi mà.
Vậy đấy, hôm nay nói chung cũng chẳng có gì để tổng kết cả, ngoài việc tôi thấy buồn cười và nhục nhã cho chính bản thân mình.
Đừng nghĩ rằng tôi không có đứa bạn nào trên Facebook nhé. Sự thật rằng có vô số kể. Gần hai trăm bạn mà tôi quen biết ngoài đời thật cơ. Nhưng hình như trong số họ mối quan hệ của tôi chỉ là hơn xã giao một tí xíu. Và cũng đừng bao giờ mở miệng hỏi tôi rằng: Bạn thân của bạn là ai vậy? Bạn thân hả? Ngay cả một người bạn bình thường tôi còn chẳng có nói chi đến bạn thân(Hahaha).
Đã đăng tải lúc 0 giờ 18 phút…
Chế độ: Chỉ mình tôi
Thứ ba, ngày không biết…(chỉ biết rằng đã được nghỉ hè hơn một tuần thôi)
Tôi đã bán chiếc điện thoại cổ lỗ sĩ, dù có thế nào đi chăng nữa tôi cũng sẽ không xin tiền vợ của bố tôi đâu.Tổng số tiền bán điện thoại được năm mươi nghìn. Không lớn với mọi người nhưng đó là cuộc sống của tôi trong mấy tháng hè tới. Dự định vĩ đại của tôi trong những ngày tiếp theo là lên mạng và cày thêm một nick Gunny mới. Ngoài ra thì không còn dự định nào nữa, nếu có lỡ phát sinh thì để lúc đó tính tiếp.
Đăng nhập Facebook chính, hôm nay có một tin mới,không tin nhắn, không lời mời kết bạn. Nội dung tin mới: PeopleAlone mời bạn chơi: Làm mẹ thật tuyệt! Ờ! Cảm ơn lời mời của bạn,nhưng mà bạn có rảnh quá không vậy? Nhưng mà tớ không thích chơi, lần sau đừng có rủ!!! Tôi vẫn luôn ghét những lời mời chơi mấy ứng dụng trên này…
“Dì ta” gọi tôi xuống ăn cơm rồi…nhưng hôm nay ba không có nhà mà phải ngồi chung mâm với thằng “Dì” hai phai ấy tôi nuốt không có trôi. Tôi ghét “Dì”, tôi ghét ba, tôi ghét gia đình này…
Đã đăng lúc 11 giờ 8 phút…
Chế độ: Chỉ mình tôi
Thứ bảy, ngày 24 tháng 6….(hôm nay mới xé lịch ^^”)
Tôi đang tự tạo ra một bức tường thành chắc chắn để ngăn cách tôi với mọi người ư? Hay chính mọi người đang tự tay quây tôi vào một cái vòng bị cô lập? Tôi cũng không biết đâu là câu trả lời nữa…
Tôi có điểm nào khiến mọi người không vừa ý thì cứ nói đi, tôi sẽ sửa mà, đừng rủ nhau cách ly tôi như thể tôi mang trong mình căn bệnh truyền nhiễm không có thuốc phòng. Nếu là thế thì có lẽ tôi không nên đến gần mọi người nữa. Chính tôi sẽ giữ khoảng cách với tất cả. Vậy được rồi chứ gì?
Xin lỗi vì thời gian qua đã tự đề cao mình, đã mặc định rằng chúng ta là những người bạn. Có lẽ đó chỉ là suy nghĩ vớ vẩn của tôi thôi. Mối quan hệ đó quá đắt đỏ, mà tôi thì không đủ tiền để mua nó…
Không làm bạn được thì thôi,đừng bao giờ chông chờ có chuyện tôi quỳ xuống cầu xin mọi người làm bạn với tôi nhé…
Người ta thường nói: Cần chia sẻ thì có bạn bè, lúc thất bại thì gia đình làm điểm tựa…(Hahaha)
Bạn bè ư? Có ai định nghĩa đơn giản cho tôi hai từ ấy không? Gia đình sao? Ừ tôi có một gia đình không nguyên vẹn:có ba, có tôi, nhưng không có mẹ và thay vào đó là một kẻ phá hoại hạnh phúc.Tôi đã thất bại trong cả hai mối quan hệ cần thiết của một người muốn tồn tại trong xã hội này.
Những lúc tôi cần chia sẻ thì đã có ai đồng ý san sẻ với tôi nào? Hay chỉ có tôi nhắn qua nhắn lại những dòng tin nhắn giữa hai nick cùng một người chủ? Tự tôi hỏi, tự tôi trả lời, tôi bế tắc, tôi tự cho mình giải pháp. Vừa khóc vừa cười…Cảm giác thật lạ.
Cay và đắng.
Đã đăng lúc 0 giờ 18 phút…
Chế độ: Chỉ mình tôi
Thứ 4, ngày (không thèm quan tâm)…
Xin phép cho hôm nay tôi nói với mọi người về: Điều Chưa Nói.
Điều thứ nhất: Mọi người mà tôi quen biết bắt đầu unfriend nick của tôi, bốn mươi bạn trong lớp thì ba mươi người đã unfriend nick tôi rồi. Con số ấn tượng đúng không? Những người con lại chỉ là họ chưa có thời gian thôi(^0^)
Điều thứ hai: Mọi người muốn nhìn thấy cuộc sống chật vật của tôi đúng không. Vậy thì tôi cũng sẽ kể cho mọi người về bí mặt đằng sau lớp bọc giả tạo. Tôi đoán mọi sẽ vui hơn cả việc Unfriend tôi đấy: Ba tôi cũng chẳng yêu thương gì đứa con gái bất tài vô dụng này đâu. Ông ấy thương người vợ của mình hơn tôi hàng nghìn lần ấy chứ. Tôi còn chẳng có quyên lên tiếng với ”Dì ta”. Điều gì mà tôi làm đều được mặc định là sai trái. Vậy thì từ giờ trở đi tôi sẽ im lặng để mọi người vừa lòng. Mọi người nghĩ tôi không thấy tủi nhục sao? Làm sao tôi có thể chấp nhận người mẹ kế của mình là một người con trai. Cảm giác mà mọi người đón nhận từ góc nhìn ấy chỉ bằng một phần mười những gì tôi đang phải gánh chịu thôi.
Gia đình đổ vỡ, bạn bè xa lánh…những việc mà tôi làm dần trở nên chướng tai gai mắt mọi người. Chẳng khác gì một đống sắt vụn đáng bỏ đi…
Mặn chát mọi người cho, cay đắng tôi nhận lại…vậy hạnh phúc ở đâu chứ? Nó đắt quá thì phải, tôi chỉ có thể đứng nhìn nó giống như một viên ngọc quý giá mà những kẻ như tôi chẳng bao giờ nhận được.
Nhục nhã và đáng thương thế đấy!
Giờ thì các bạn ăn mừng đi!Vì đã thành công trong việc cô lập tôi rồi đấy, đám bạn đểu ạng! Thấy vui không? Chúc mừng nhá!
Đã đăng lúc 23 giờ 50 phút…
Chế độ: Chỉ mình tôi.
Thứ 5, một trong những ngày mưa…
Lật lại quá khứ hai tháng trước…
Đã thi xong học kì, việc đầu tiên được nêu lên trong tất cả cá buổi sinh hoạt của lớp là : Ăn liên hoan cuối năm. Mọi người có vẻ thấy vui vì điều đó còn tôi thì chẳng thấy vui vẻ gì.
Mọi người bắt đầu bàn bạc về địa điểm ăn liên hoan và đề cử đầu tiên vẫn là nhà tôi. Dễ thấy đó là một ý kiến không thể bỏ qua, bởi nhà tôi chỉ cách trường học vẻn vẹn 1 cây số.
Ý kiến đó được đông đảo mọi người ủng hộ…nhưng đối với tôi, đó chẳng khác nào tiếng sét đánh ngang tai. Không thể để họ về nhà tôi được. Bí mật được tôi che giấu suốt thời gian qua sẽ bị phanh phui rằng ba tôi có vợ hai. Tôi bắt đầu phản đối việc liên hoan ở nhà nhưng có vẻ điều đó không có tác dụng.
“Dì ta” là vợ hai của ba tôi. Ba và mẹ tôi đã li dị được hai năm, hai người ai cũng đi theo niềm hạnh phúc riêng của mình và chẳng thèm bận tâm tới suy nghĩ của tôi. Tôi thèm thuồng và khao khát gia đình sẽ trở lại như năm xưa nhưng có vẻ như điều đó quá đắt đỏ thì phải.
Buổi liên hoan đã được bắt đầu, mới sáng sớm “Dì ta” đã dậy quét nhà và sửa sang đồ đạc cho sạch đep. Cũng chỉ là muốn làm đẹp cho bộ mặt “Dì ta” thôi. Tại sao “Dì ta” lại nhất thiết muốn ở nhà trong khi ba tôi đồng ý cho “ Dì ta” đi mưa sắm cả ngày. Mục đích có lẽ là nhắm vào tôi, muốn chứng minh thân phận với đám bạn của tôi? “Dì ta” không thấy nhục sao khi mà cố gắng làm việc đó. Một thằng con trai thì có vinh dự gì khi thể hiện mình là vợ kế của một người đàn ông khác. Đúng là loại người không có sĩ diện.
Có đứa bạn đã hỏi tôi rằng: Ly ơi, anh đó là ai vậy? Sao xưa nay tôi không thấy bà kể?
Anh ta là vợ của bố tôi! Tôi sẽ trả lời như thế với đám bạn của mình ư? Tụi nó sẽ không bao giờ chơi với tôi nữa ấy chứ? Vì sao thì tôi không biết, nhưng họ ghét cay ghét đắng người của thế giới thứ ba. Cảm tưởng như những người bị đồng tính mắc một căn bệnh nào đó không có thuốc chữa và thật ghê tởm vậy. Tôi đã không nói với tụi nó ba mẹ tôi ly hôn, vã đã cố gắng không kể có bất cứ ai về việc ba tôi lấy người cùng giới. Một câu nói dối để che lấp đi một gia đình đã tan vỡ. Đó là việc duy nhất tôi có thể làm vào lúc này : -À…Đó là giúp việc của nhà tôi, anh ta mới được ba tôi thuê về…
“Dì ta” quay sang nhìn tôi rồi lặng im, tiến vào bếp và bắt đầu nấu bữa trưa..Tỗi cũng chẳng cảm thấy có lỗi đâu, dù sao thì “Dì ta” đã phá hoại hạnh phúc gia đình tôi đó thôi, mấy lời nói dối vừa rồi thì có là gì so với những việc mà “Dì ta” đã làm với cuộc sống của chúng tôi chứ.
Nhưng rồi cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Ba tôi đã về sau chuyến đi công tác cùng công ty, vẫn là tiếng gọi quen thuộc mỗi khi về nhà:”Vợ anh đang nấu gì thế?” Ba ôm “Dì ta”, đối với tôi cảnh tượng hai người đàn ông ôm nhau thân mật như vậy đã dần trở thành quen thuộc, nhưng đối với tụi bạn thì…tôi không dám nhìn biểu hiện ở mẳt của tụi nó nữa.
Bữa ăn hôm đó cả đám không ai nói năng gì nhiều, buổi liên hoan kết thúc ngay sau bữa cơm và mọi người tản về. Giờ thì dì ta đã thành công trong việc khẳng định thân phận của mình rồi đấy! Tôi ghét dì ta, ghét cay ghét đắng người mà bố tôi đã chọn để thay thế mẹ tôi…
Còn đám bạn, tụi nó bắt đầu xa lánh, tránh mặt và trêu đùa tôi khi ở trường, những lời rêu rao, đồn thổi rằng : Ba nó bị đồng tính đấy, nó cũng có thể giống ba nó nên mấy đứa con gái đừng chơi thân quá với nó, có khi lại bị đồng tính thì… . Mà tao thấy tụi nó bảo ba nó trước kia cũng phải vào tù kìa, vì tội trộm cắp cái gì của công ty thì phải…
Năm đó gia đình tôi phá sản, ba tôi lại đi theo bồ, nợ nần chồng chất. Vì không chịu đựng được cú sock ba tôi có bồ ở ngoài nên mẹ tôi đã viết đơn ly hôn, hai người đã kí vào lá đơn mặc cho lời van nài từ hai bên gia đình. Không có tiền trả nợ, ba đã lấy trộm tiền công của công ty vậy nên đã phải ngồi tù hai năm…
Vậy đấy, tôi đến trường và bắt đầu bị mọi ngươi tránh mặt, xa lánh…rồi cô lập. Thật là phi lí, tôi đã làm gì sai nào? Cuộc sống này ai mà chẳng mắc lỗi một lần, điều cần rút ra chỉ là biết nhận thức những việc sai trái mình đã làm và sửa sai đúng cách thôi mà. Ba tôi cũng vậy, những sao mọi người lại không đặt mình vào tình cảnh của ba mà suy nghĩ.
Đã có quá nhiều thứ xảy đến, lộn xộn và tôi chẳng biết phải làm gì vào lúc này nữa…
Đã đăng lúc 2 giờ 58 phút sáng…
Chế độ: Chỉ mình tôi.
Chủ nhật cuối cùng trong đợt nghỉ hè…
Máy tính đã hết tiền lên mạng, tôi không muốn ở nhà để gặp mặt thằng “Dì” vậy nên đã quyết định ra quán net. Tôi đăng nhập Facebook, có một tin nhắn mới, theo như tôi nhớ thì bữa nay tôi đâu có nhắn tin cho mình. Vậy ai inbox vậy?
PeopleAlone: Dì xin lỗi vì đã để những điều như vậy xảy đến với con, dì không muốn con và ba giận nhau chỉ vì dì. Dì biết con cũng chẳng thể chấp nhận rằng ba mình lấy về một thằng con trai. Thời gian này dì thấy mình thật tồi tệ, những thứ mà dì muốn làm đều gây đến phiền toái cho con. Những ngày tháng tới đây dì sẽ không có ở nhà nữa, nhớ chăm sóc bản thân và ba nhé.
Xin lỗi vì những điều tồi tệ mà dì đã làm với gia đình con. Dì không dám cầu xin con tha thứ…sống tốt nhé!
Xưng : Dì? Vậy đây là nick của…. Mà làm sao”Dì ta” biết nick Facebook của tôi mà nhắn tin chứ? Tin nhắn này…giống lời từ biệt quá, “Dì ta” định đi đâu vậy? Có khi nào làm điều gì đó dại dột không?mà chẳng có lý do gì để làm chuyện dại dột cả(mình xem phim nhiều quá nên tưởng tượng vậy thôi). Dễ gì “Dì ta” bỏ gia đình chúng tôi chứ, có khi đang đùa tôi cũng nên. Bao giờ gia đình tôi không có sự xuất hiện của thằng “dì” đó thì lúc ấy tôi mới tin.
Tôi vè nhà, sự thật đã chứng minh “Dì” đã dọn dẹp đồ đạc và biến mất một cách sạch sẽ không còn dù chỉ là một tí dấu vết nào ở lại nhà tôi. Tôi vẫn đang ngạc nhiên và tự hỏi: Có phải những ngày vừa qua mình nằm mơ gặp ác mộng không?
Dù có là mơ hay không mơ đi nữa thì bây giờ nỗi ám ảnh cuộc sống của tôi đã biến mất rồi. Niềm sung sướng đó to lớn hơn nhiều so với việc lên Facebook có hàng nghìn tin mới nhé(Hahaha).
Cuộc đời đã bước sang một trang sử mới!!!!! Yê yê!!!
Đã đăng lúc 9 giờ 18 phút sáng…
Chế độ: Chỉ mình tôi.
Thứ hai, ngày…chút nữa sẽ coi lịch…(^^)
Vậy là đã tròn 2 năm kể từ ngày Dì bỏ ba con tôi, cuộc sống hiện tại đã được thêm nếm nhiều loại gia vị hơn, không còn nhiều vị cay như trước nữa mà thay vào đó là thậm cẩm vị ấy chứ. Phải chăng dạo này tôi giàu nên. Có lẽ là vậy, cuộc sống của tôi đã được Dì sắm lại cho rất nhiều thứ: tình yêu, tình bạn, lòng cảm thông, và biết hi sinh…
Câu chuyện giờ mới kể…Hai năm trước, Dì đã viết lại cho tụi bạn tôi một lá thư dài, đến nhà từng đứa một rồi nhận hết tội lỗi về phía mình. Ba tôi không bị đồng tính, rằng việc dì sống ở nhà tôi chỉ là muốn lợi dụng gia đình tôi để vụ lợi, lừa gạt tiền của ba tôi, còn việc ba tôi đi tù chỉ là nhận tội thay cho dì, người trộm cắp tiền của công ty thực chất là dì…Gia đình tôi thực ra là người bị hại.
Lý do đó nghe thật buồn cười và giống trong phim ảnh, nhưng đó đã được đanh đổi bằng phẩm giá của một con người.
Tụi bạn tôi ngây ngô, cảm thương cảm cho những gì gia đình tôi phải chịu đựng và thấy có lỗi trong việc đối xử như vậy với tôi. Chúng tôi đã bỏ xa những ngày con nít, thích chơi đùa, kéo bè, kéo cánh rồi. Giờ thì chúng tôi đã lớn và bắt đầu hiểu chuyện hơn xưa…
Còn tôi-một người trong cuộc, cho tới bây giờ tôi mới hiểu những gì mà Dì viết trong lá thư đều là bịa đặt…Dì đã đi như thế, bỏ cả danh dự của mình chỉ vì tôi với cái tính bồng bột chẳng biết suy xét…
Giờ mới thấy, dù là tình yêu khác giới hay đồng giới, nếu đó là thật lòng thì người ta có thể hi sinh tất cả vì những thứ thuộc về người mình yêu…
SiêuSoiSởnSướngSợ cùng với PeopleAlone
Đã đăng lúc 7 giờ sáng
Chế độ: Công khai