Tìm Lại Vị Ngọt Sau Nhấp Trà

http://truyenhiepsi.blogspot.com

Tác Giả: Tuyết Mai


Ngồi bên bàn học, tay tôi không ngừng mân mê tách trà vẫn đang ngun ngút khói, ánh mắt dán chặt vào nó chẳng chịu rời đi. Tôi đang băn khoăn không biết tự bao giờ và vì sao tôi lại đâm ra nghiện thứ đồ uống này đến thế? Có lẽ tôi mê cái vị ngòn ngọt quyến luyến đặc trưng mà bình dị, không giống bất cứ thứ gì của nó mỗi khi vị đắng chát qua đi. Hoặc cũng có thể nó giúp cho đầu óc tôi tỉnh táo minh mẫn hơn, luôn sát cánh cùng tôi vượt qua biết bao đêm dài ôn tập cấp tốc chuẩn bị cho đợt thi đang đến do thói “nước đến chân mới nhảy” vẫn luôn cố hữu trong tâm tư những cô cậu sinh viên. Hoặc cũng có thể đôi khi nó đã vô tình trở thành thói quen với tôi mỗi tối, chỉ vậy mà thôi.

Và tối nay, tôi vẫn tiếp tục thói quen ấy, chỉ có điều sao hôm nay ngụm trà trong miệng tôi lại đắng chát đến thế? Như thể vị ngọt của nó đã mải chạy đi tận nơi đâu, chẳng buồn về xoa dịu vị giác của trái tim tôi.

Ánh sáng vàng vọt tỏa ra từ chiếc đèn bàn đang cố soi tỏ một vùng để phục vụ cho việc ôn tập của tôi, đống bài vở trước mắt vẫn chất chồng chờ tôi xử lý, song tôi lại không sao tập trung được, đầu óc cứ choáng ngợp trong vô vàn những suy tư. Tôi bèn đưa mắt ra ngoài cửa sổ. Nơi ấy, bầu trời vẫn thăm thẳm đen tuyền dệt nên ngàn sao lấp lánh, cơn gió mát đa tình lướt nhẹ qua, dịu dàng vuốt ve đám lá non đang không ngừng reo gọi. Bầy ve sầu cứ râm ran rủ nhau vào những trò vui đùa của riêng chúng. Thỉnh thoảng một vài cơn gió lạ lại lùa qua song cửa sổ, sà vào phòng, thổi bay mớ tóc dài để xõa sau lưng tôi để thỏa tính ham chơi. Mọi thứ xung quanh tôi dường như vẫn vậy, chẳng có gì thay đổi.

Tôi cũng thế, giống như tôi của tối hôm qua, hôm kia, rồi hôm trước nữa. Tối nay, tôi vẫn ngồi bên bàn học để ngâm cứu đống kiến thức uyên thâm mình sắp phải dùng đến khi bước vào phòng thi. Thế nhưng, thực ra trong tôi lúc này có một điều đã đổi thay, ấy là trái tim tôi đã không còn đập đúng nhịp và bình yên nữa mà cứ như đang tấu lên một bản nhạc lỗi nhịp nào đó vậy, khiến chủ nhân của nó cứ nhói lên từng hồi.

Tôi nhớ đến anh trong dáng hình lầm lũi, cô đơn lẻ bóng quay người đi sau khi để lại cho tôi câu nói, “Anh không xứng với em đâu. Chúng mình dừng lại ở đây em nhé. Có lẽ em không yêu anh như em vẫn nghĩ, mà chỉ coi anh là người thay thế mà thôi. Nhưng không sao, dù thế nào, hạnh phúc của em mãi mãi là những gì anh mong muốn”, rồi dần khuất bóng nơi phía cuối con đường.

Anh và tôi vốn cùng lớn lên trong một con ngõ nhỏ, nhà anh chỉ cách nhà tôi có mấy bước chân, song chúng tôi lại không phải là thanh mai trúc mã, cũng không được mọi người gán ghép thành đôi từ thuở thiếu thời.

Hồi ấy, đối với tôi, anh như người anh trai toàn năng tài giỏi, chẳng thứ gì là không biết. Tôi rất thích được rong ruổi cùng anh trên những cánh đồng bát ngát, thơm mùi lúa đang độ trổ bông, được cùng anh đội nắng đi câu cá săn sắt về cho mèo ăn, dù có biến thành hòn than, hay chạy theo từng bước chân anh khi anh cố hết sức đưa con diều mơ ước của tôi bay lên cao…

Thế nhưng càng lớn, tình cảm anh em của chúng tôi lại ngày một xa cách, không còn được như xưa nữa. Tôi theo nghiệp học hành, thi đỗ vào đại học, sống cuộc đời cô sinh viên vô âu vô lo, còn anh sớm đã phải ra ngoài xã hội bươn trải để kiếm từng đồng từng khắc giúp bố mẹ chống trọi với cảnh nghèo đeo bám.

Cứ như vậy, anh thấy tự ti và tự dựng nên cho mình tấm bình phong ngăn cách giữa tôi và anh, gần nhau thế đấy nhưng lại như thể hai con người ở hai điểm cuối cùng của địa cầu, chẳng bao giờ gặp được nhau.

Tôi thì cứ bị cuốn theo đống bài vở, những cuộc vui chơi với bạn bè mà dần quên mất rằng mình đã từng có một anh hàng xóm, rất thân. Tôi đã vô tâm đến mức không hề hay biết rằng sau lưng luôn có một người dõi theo từng bước chân tôi. Tôi thích ăn gì, thích đi đâu hay đang yêu đương hẹn hò với ai… anh đều nắm rõ. Song anh chưa một lần có đủ dũng khí để đứng trước mặt tôi mà hỏi những điều anh muốn biết, càng không dám thổ lộ mối tình đơn phương vẫn giấu kín trong lòng với tôi.

Cho đến một ngày, định mệnh đã đưa tôi và anh trở thành một cặp tình nhân, bạn bè tôi thường nói, “Sao mày lại đi yêu người như thế? Chả có bằng cấp gì. Mình học hành tử tế hẳn hoi thì phải đi chọn người đàng hoàng mà yêu chứ”.

Những lúc ấy, tôi không nói gì, mà chỉ mỉm cười, giả sử có muốn nói tôi cũng không biết nên trả lời đám bạn ra sao. Tôi thường nhủ lòng rằng, mỗi người một ý kiến, cứ nghe chúng thì biết làm theo ai mới là đúng. Thôi thì “dù ai nói ngả nói nghiêng, lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân”. Song cái kiềng ba chân cứ ngỡ không bao giờ lung lay của tôi cũng đến lúc không còn vững nữa mà tôi không hề nhận ra. Dần dần, tôi không còn thường xuyên đi chơi cùng anh nữa. Cũng không phải tôi cố ý, mà chớ trêu thay cứ mỗi lần anh có thời gian rủ tôi đi chơi hay đi ăn, tôi lại có hẹn với đám bạn cùng lớp đi tụ tập hát hò đập phá ở một nơi hoành tráng nào đó. Và dĩ nhiên, bỏ rơi anh sẽ là lựa chọn bất di bất dịch của tôi. Cũng có lúc, đám bạn tôi hỏi, “Sao mày không dẫn người yêu đi cùng cho vui. Đứa nào có người yêu mà chẳng dẫn đi cùng”.

Tôi lấp lửng trả lời cho qua, rồi cười xòa lấp liếm. Sao tôi dám rủ anh đi cùng chứ? Đám người yêu của bạn tôi không phải con nhà đại gia thì cũng là công tử nhà quyền quý, đi cùng anh đến đó, há chẳng phải mất mặt tôi lắm sao? Và cứ thế, tôi vô tình đẩy anh ra xa cuộc đời tôi, tôi say sưa bên lũ bạn đến tận tối muộn, chẳng để ý đến điện thoại reo, và không buồn nhìn tôi cũng biết đó là anh gọi đến giục tôi mau về nhà, muộn rồi.

Anh cứ luôn càm ràm tôi như một bà mẹ khó tính, nhắc nhở tôi như nhắc một đứa trẻ, “Em nhớ ăn no vào nhé”, “Lạnh lắm đấy nhớ mặc thêm áo”, “Nhớ đi đường cẩn thận”… khiến tôi thấy bực mình. Tôi chỉ biết đánh giá anh là người quê mùa, không biết nói lời văn hoa bay bướm, cứ nói mấy thứ ai cũng biết rồi như thế, mà không nhìn thấy cái cốt lõi anh muốn truyền đạt đến tôi. Đằng sau lời lẽ đơn điệu, thô kệch ấy của anh là cả một tấm lòng chân thành, một sự quan tâm lo lắng cho cô người yêu vô tâm.

Tôi ngang nhiên bá vai bá cổ, rồi ngồi sau xe đám bạn nam mà không chút kiêng dè, thậm chí còn nhắn tin trêu đùa tán dóc cùng chúng những chuyện tầm phào, vô bổ chẳng đầu chẳng cuối. Tôi không hề nhận thấy bên trong vẻ điềm đạm bình thường của anh là một trái tim tổn thương đến rạn vỡ đang rỉ máu. Tôi cứ vô tư như thể nó là những chuyện tầm thường, ai cũng như mình cả, chẳng có gì đáng trách móc, và đương nhiên anh cũng sẽ phải chấp nhận điều đó như một lẽ thường tình của cuộc sống.

Nhưng dù sao thì anh vẫn là một con người, một con người bằng da bằng thịt, một con người biết cảm nhận, có cảm xúc. Anh sao có thể giương mắt đứng nhìn người yêu mình vui vẻ bên người khác, dù chỉ là trêu đùa? Nhiều lần anh định lên tiếng, nhưng rồi câu chữ cứ ra đến miệng lại nghẹn ngào nuốt vào trong, không sao ra khỏi miệng được. Anh làm như vậy cũng có thể do anh tự ti về thân phận của mình, dù sao anh cũng chỉ là thằng đi làm thuê làm mướn, chứ không được là một anh sinh viên hay thuộc giai cấp thượng lưu như đám bạn tôi. Cho đến khi, nỗi ấm ức và giận dữ lên đến tột cùng, như nguồn nước tích tụ lâu ngày đến lúc phải tràn ly, anh không còn kìm nén được sự tức giận mà to tiếng với tôi, “Anh không thể chấp nhận được người yêu anh cứ tối ngày quấn quýt đùa vui với bạn bè mà quên mất còn có một người yêu đang ở nhà mong ngóng chờ trông”. Thực ra tôi biết, trong câu nói ấy anh đã cố ý lược bỏ bớt thành phần “tối ngày quấn quýt đùa vui bên đám bạn nam”, chỉ ý tứ trách nhẹ tôi mà thôi.

Thế nhưng, vốn ương ngạnh, lại thấy việc mình làm hoàn toàn đúng, chẳng có gì để khiến anh phải giận cả, chúng chỉ là bạn tôi, thế là tôi chẳng chịu thua anh, lớn tiếng đưa ra ý kiến của mình, “Anh vô lý vừa thôi chứ, chẳng lẽ có người yêu là em phải cắt đứt quan hệ với tất cả những động vật mang giống đực à?”.

Giọng tôi chua ngoa như mũi tên sắc nhọn đâm phập vào tim anh, đau buốt. Anh nghẹn giọng, đứng chôn chân tại đó, không sao cất lên được lời nào để nói với tôi. Chưa bao giờ tôi thấy dáng điệu anh lại khổ sở bất lực như lúc này, hàng mày anh cứ nhíu chặt lại không sao giãn ra được, giọt lệ nhòa long lanh trong mắt anh. Tôi thoáng chốc thấy lòng se lạnh, sống mũi cay cay, định đưa tay nắm lấy tay anh hòng xoa dịu tình thế, nhưng một ý nghĩ ngang bướng xẹt qua đầu tôi, “Tôi đúng, anh mới là người vô lý, không được làm hòa với anh. Có lần một sẽ có lần thứ hai. Bây giờ tôi nhượng bộ, anh sẽ được nước lấn tới và thành thói quen quản chế tôi, tước quyền tự do của tôi, và nếu tôi nhượng bộ anh sẽ coi thường tôi ngay. Dĩ nhiên sau này tôi sẽ là người mất tiếng nói trong gia đình”.

Nghĩ vậy, tôi cũng quyết đứng yên như khúc gỗ, thi gan với anh, xem ai hơn ai.   

Bầu không khí xung quanh như đang đóng băng, vây chặt lấy chúng tôi trong nỗi căng thẳng tột độ, đến nỗi khiến người ta không thể thở nổi.

Một lúc lâu sau, tôi cũng không nhớ là bao lâu nữa, chỉ biết là rất lâu, giọng anh trầm ấm khẽ vang bên tai, “Em không hiểu anh, và có lẽ anh cũng không hiểu em. Có lẽ yêu cầu người yêu không được quá vô tư thoải mái vui đùa với đám bạn nam của anh là quá vô lý. Có lẽ yêu cầu người yêu anh quan tâm đến anh một chút là rất quá đáng, em không thể chấp nhận được. Anh quá ích kỷ đúng không? Anh làm em mất tự do, làm em thấy xấu hổ với bạn bè?”.

Tôi ngơ ngác khi nghe anh nói những lời gay gắt ấy, thực sự tôi không ngờ sự vô tư quá trớn của tôi lại khiến anh nghĩ như vậy. Nói đến mới nhớ, tôi đã bao giờ chủ động nhắn tin quan tâm đến anh chưa? Dù chỉ là một câu hỏi rất đỗi bình thường, “Anh ăn cơm chưa?” hay “Anh đang làm gì đấy?”. Thực sự là chưa, quả thật tôi quá vô tâm, nhưng tôi không phải như những lời anh nói.

Không để tôi lên tiếng giải thích, anh đã tiếp tục, “Anh không xứng với em đâu. Chúng mình dừng lại ở đây em nhé. Có lẽ em không yêu anh như em vẫn nghĩ, mà chỉ coi anh là người thay thế mà thôi. Nhưng không sao, dù thế nào, chỉ cần em hạnh phúc là anh mãn nguyện rồi”, sau đó anh quay mặt bước đi mà chẳng buồn ngoái lại nhìn tôi lấy một lần.

Bước chân anh cứ dần xa, như thể anh đang đi vào một hang động tối om, hun hút không chút ánh sáng. Bóng tối cứ không ngừng nuốt chửng lấy thân hình cao lớn nhưng cô đơn, lẻ bóng của anh, rồi nhấn chìm anh cho đến khi khuất dạng trước mắt tôi, không còn thấy tung tích đâu nữa.

Nhìn theo bóng lưng anh đang dần xa, tim tôi như thắt lại. Anh vốn luôn chiều chuộng tôi, thật không ngờ hôm nay anh lại lựa chọn cách giải quyết này. Có thể vì anh quá mệt mỏi trước những ý nghĩ quá ư vô tư chẳng mấy bận tâm của tôi hoặc cũng có thể anh tự ti với mình, sợ rằng không đem lại được hạnh phúc cho tôi – người con gái anh yêu. Tôi bỗng thấy thương anh vô vàn, và có phần tự trách bản thân, bất chợt tôi muốn chạy theo, níu giữ bước chân anh, để anh không rời xa tôi, để tôi không mất anh mãi mãi. Thế nhưng sự tự cao và lòng kiêu hãnh không cho tôi làm thế, tôi chỉ có thể đứng đó và nhìn theo dáng anh cho đến khi chìm hẳn trong bóng đêm mới thôi.

Trong lòng có chút bực dọc và tự ái, tôi thầm nhủ trong lòng, “Anh là gì mà anh dám chia tay tôi? Anh tưởng tôi sợ anh ư? Hay anh nghĩ tôi sẽ chạy theo xin lỗi và làm lành với anh?”. Không, tôi không làm như thế. Bởi tôi đã từng làm như thế một lần, nhưng cuối cùng người ấy vẫn bỏ tôi đi, đi mãi, không bao giờ quay về bên tôi. Hơn nữa, không biết có phải thần tình yêu luôn ngủ gật mỗi khi trông thấy tôi hay không, mà luôn bắn nhầm mũi tên vào bất cứ người đàn ông nào bên cạnh tôi? Tuy tôi không thuộc kiểu con gái mang vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng con trai bên tôi và theo đuổi tôi nhiều vô khối. Tôi tin mấy hôm nữa anh sẽ sợ mất tôi và quay lại làm lành với tôi ngay.

Thế nhưng, tôi đã nhầm. Khi lòng kiêu hãnh và tự cao qua đi, tôi đợi mãi mà chẳng thấy bóng anh đâu, tôi bắt đầu nhớ anh, sốt ruột và nôn nóng muốn đến tìm anh ngay lập tức.

Đã là tình yêu, sao còn phân biệt người làm lành trước, kẻ nguôi giận sau?

Tôi bỗng thấy những thứ ấy chẳng có nghĩa lý gì, tôi chỉ biết trái tim tôi đang cồn cào nỗi nhớ anh, nhớ da diết.

Anh nói tôi không yêu anh, mà chỉ coi anh là người thay thế ư?

Vậy thì cái cảm giác của tôi được gọi tên là gì?

Cảm giác xúc động, vui mừng, hạnh phúc vô cùng khi tôi đang chìm trong cơn đau về cả thể xác lẫn tâm hồn thì anh đến nắm chặt bàn tay tôi, niềm vui mỗi khi ở bên anh, nỗi nhớ nhung khi không có anh kề bên, tất cả được gọi là gì nếu không phải YÊU?

Còn nhớ, khi ấy tôi vừa bị người yêu đá, cả người cứ đờ đẫn như kẻ không hồn, rồi một lần tập múa chuẩn bị cho hội diễn văn nghệ ở trường, do tinh thần sa sút, cơ thể yếu đuối vì không ăn cơm sáng, lại uể oải không buồn khởi động trước khi tập, tôi ngã nhoài ra đất, sau đó phải nằm một chỗ để cố định cái đầu gối bị chệch khớp, đau nhức. Trong lúc vô cùng buồn bã và chán nản, cảm giác cô đơn cứ vấn vít quanh tôi, khiến tôi tù túng bức bối, bực tức với tất cả mọi người xung quanh, anh đã đến bên tôi, sẵn sàng làm kỵ sĩ ngày ngày đưa tôi đến trường rồi lại đón tôi đúng giờ tan học. Anh mang đến ngọn lửa sưởi ấm trái tim tôi khi nó đang băng lạnh, không còn cảm giác.  

Rồi mỗi lần ngồi sau xe anh, gói gọn mình trong tấm áo mưa không đủ lớn để che trọn cả hai người, trái tim tôi không khi nào thôi đập loạn. Anh như tấm khiên kiên cố chắn phía trước, che chở không cho hạt mưa nào được phép lại gần người anh yêu. Anh không bận tâm khi mặt mình lấm tấm nước, bởi trên đó nét cười vẫn chưa một lần mờ phai, như thể đó là một việc đáng tự hào lắm. Mà quả thật không tự hào sao được khi anh đang làm một việc vô cùng có ý nghĩa với anh và đem đến niềm hạnh phúc cho anh – bảo vệ người yêu anh trước mọi sóng gió cuộc đời.

Khi ấy, tôi thương anh vô vàn, tôi muốn nói với anh rất nhiều điều, rằng con tim tôi đang loạn nhịp vì anh, rằng tôi muốn mãi thế này để được ngồi sau anh, được anh che chở, dẫn dắt trên đường đời đầy chông gai còn dài dằng dặc phía trước, tôi muốn mãi mãi được dựa dẫm vào anh, muốn đưa tay lau đi tầng nước đang phủ đầy mặt anh… Thế nhưng tôi không làm gì cả, ngoài việc ôm chặt lấy tấm lưng rắn rỏi vững chắc của anh và cảm nhận hạnh phúc đang quanh mình.

Có lẽ khi anh ở bên tôi, tôi cứ nghĩ đó là một điều mặc định, rằng tất nhiên phải thế, anh vốn sinh ra là để lặng lẽ ở bên mình, mà không nhận ra tầm quan trọng của anh, không biết trân trọng anh. Cũng giống như tách trà này, đôi khi tôi cứ uống nó như một thói quen mà quên mất những gì nó mang đến cho mình, chỉ khi không còn nữa, ta mới thấy thèm thuồng và thiêu thiếu thứ gì đó cho vị giác.

Thời gian anh xa tôi, tôi nhận ra vị đắng chát như chính vị của tách trà này. Nỗi nhớ anh da diết khôn nguôi giày vò tâm can chẳng để tôi yên mà chú tâm vào ôn tập cho kỳ thi sắp tới. Thế nhưng tách trà đắng mang tên “xa cách” cũng khiến tôi tìm được chiếc chìa khóa mở cửa chính trái tim mình, và kiếm tìm bí mật trong đó. Tôi tỉnh táo, minh mẫn để suy xét và nhận ra tình yêu của tôi dành cho anh, sâu nặng lắm, đồng thời cũng giúp tôi nhìn rõ sự vô tâm cùng những ý nghĩ sai lệch về tình yêu.

Tình yêu đâu cần đối phương giàu sang, giỏi giang, làm nên ông nọ bà kia, mà tình yêu chính là sự hòa quyện của hai tâm hồn hiểu nhau, yêu thương nhau thực sự. Tình yêu chính là hai người có thể thông cảm cho nhau để cùng nắm tay nhau bước đến cuối đường đời. Dù đối phương có nghèo rách, bần hàn, nhưng chỉ cần mang trong mình một trái tim giàu sang, biết yêu thương, thì người đó sẽ mang lại một tình yêu đích thực cho bạn.

Thử hỏi rằng, có ai dám nắm tay tôi khi tôi tuyệt vọng nhất? Có ai đưa đón tôi khi tôi cần một chỗ dựa và một nguồn an ủi động viên? Có ai luôn bên tôi mỗi lúc tôi cần? Có ai sẵn lòng trao yêu thương cho tôi trong những phút giây tôi cô đơn yếu lòng?

Và thử hỏi rằng, có ai yêu tôi hơn anh?

Nuốt ngụm trà trong miệng xuống, vị ngọt ngào đang dần lan tỏa trong miệng tôi.

Tôi tin qua thời gian thử thách này, tôi sẽ tìm được sức mạnh, sức mạnh luôn nằm sâu nơi trái tim tôi, mà bấy lâu nay tôi không hề để ý đến, sức mạnh thúc đẩy tôi đi tìm anh, và dũng cảm nói với anh rằng, “Anh mãi là tách trà ngọt nhất không thể thiếu với em. Hãy về bên em, anh nhé!”. Rồi anh sẽ cho tôi một cơ hội, để tôi lại được trở về làm người yêu anh, được tận hưởng dư vị ngọt ngào sau bao đắng cay, nhớ nhung da diết. Anh sẽ cho tôi thêm một lần được thể hiện sự quan tâm cũng như tình yêu của hai người dành cho nhau, sau đó chúng tôi sẽ thực sự nắm tay nhau bước đến con đường tình yêu, con đường chỉ có tôi và anh.

Sau vị chát của trà sẽ là vị ngọt tràn lan quyến rũ mà bình dị tỏa khắp khoang miệng. Sau mỗi lần giận nhau, ta sẽ càng hiểu và yêu thương nhau nhiều hơn.

Phải không anh?

Hãy chờ em tới, chờ em tới “cưa đổ” anh, anh nhé!

Bất giác khóe miệng nhếch lên, cong cong vẽ hình nụ cười tươi, đầy quyết tâm và hy vọng, tôi cúi xuống, tiếp tục vùi đầu vào đống bài vở đang chất chồng trước mắt…

Blog Truyện Hiệp Sĩ

truyenhiepsi

Truyện được sưu tầm chia sẻ trên các web miễn phí...

Tìm Kiếm Truyện

Theo dõi blog!

Nhận bài viết mới qua email. Chỉ cần nhập địa chỉ email của bạn dưới đây nếu bạn muốn đăng ký!