Tác Giả: Nam Cường
MỘT: Đêm ở làng Cầu Vồng
Vào lúc mười giờ tối, khi mảng tối đặc sệt đã bao bọc làng Cầu Vồng, bác Phi Thường – bảo vệ của khu làng, tranh thủ đi kiểm tra an ninh lần cuối. Những ánh đèn nhân tạo cũng dần tắt đi, chỉ còn duy nhất căn phòng của Hậu Đậu là còn sáng.
- Cháu tắt đèn đi ngủ đi, muộn lắm rồi đấy.
- Dạ, cháu biết rồi, cảm ơn bác ạ. Bác ngủ ngon nhé!
Thiệt ra thì cũng không phải hôm nay có gì đặc biệt mà Hậu Đậu phải ngủ trễ. Ngày nào bác Phi Thường cũng phải ghé ngang nhắc nhở cậu bé.
Bạn có thắc mắc tại sao không phải là ba mẹ Hậu Đậu nhắc cậu đi ngủ sớm không?
… Bởi họ bất lực trước cậu con trai cứng đầu của họ.
Kể từ sau khi thi tuyển sinh lớp 10, Hậu Đậu thay đổi lịch sinh hoạt nhanh đến chóng mặt. Hầu như hiếm khi thấy cậu bé đi ngủ trước 9 giờ. Trong khi bạn bè cậu tranh thủ đi học thêm lớp 10 ngay sau thi, cậu thường nói thế này với ba mẹ thế này:
- Chưa có kết quả mà ba mẹ, lỡ con rớt lớp 10, chẳng phải tốn tiền đi học thêm lắm sao.
Dĩ nhiên là có kết quả sớm thì cậu cũng chẳng bao giờ đi học thêm.
Trở lại câu chuyện 10 giờ tối ở làng Cầu Vồng, sau khi bác Phi Thường nhắc nhở, Hậu Đậu cũng chưa đi ngủ ngay. Cậu lại cái bàn học bên cửa sổ, ngồi vào đó và nhìn về cái khoảng không xa xôi nào đó. Trông Hậu Đậu lúc đó có vẻ chất chứa nhiều tâm tư lắm.
- Giá như mai vẫn là hè…
HAI: Hậu Đậu phải đến trường
Làng Cầu Vồng đẹp nhất là vào buổi sáng, khi mà những tia nắng sớm như được tắm mình trong cầu vồng, chứa những sắc lung linh dịu nhẹ ẩn trong ánh vàng đằm thắm, rụt rè ló qua kẽ lá.
Nhưng thường thì Hậu Đậu không thấy được những cảnh tượng huyền ảo đó, bởi có bao giờ nó dậy sớm được đâu. Và có vẻ như hôm nay sẽ khác, bởi mùa hè của Hậu Đậu – mùa của những cơn ngủ li bì đến tận trưa, đã kết thúc.
- Dậy đi Hậu Đậu, muộn giờ học rồi kìa Hậu Đậu.
Giờ Hậu Đậu đã là học sinh lớp 10 rồi, nhưng nó cũng chẳng quan tâm điều đó. Khi nó chọn trường năm lớp 9, nó chỉ nhìn vào cái bảng mấy chục trường, lựa trường nào điểm cao nhất mà chọn. Hậu Đậu bảo rằng nó chẳng biết trường nào “xịn” nên chọn đại, mà cũng đâu ai ngờ nó lại lọt được vào đó.
Hậu Đậu mặc đồng phục, đeo ba-lô vào vai rồi thắt thêm cái cà-vạt vào cổ áo.
- Trông cũng bảnh đấy chứ, nhưng ngại chết đi được.
Hậu Đậu tự nhủ như vậy, bởi xưa giờ chưa bao giờ nó ăn mặc chỉnh tề như vậy. Quần áo ở nhà với đi chơi của nó là một, đến nỗi tìm một cái quần dài (ngoài đồng phục học sinh) cũng không có.
Cậu bé xách xe đạp và bắt đầu đến trường. Chạy ngang hẻm Xanh Biển, nó gặp thằng Bong Bóng đang hớt hải chạy ra xin đi nhờ xe. Thật ra cái tên Bong Bóng của nó không phải là do nó bị gì đâu các bạn ạ, chỉ là nó thích chơi bong bóng từ nhỏ, và đến giờ nó cũng không bỏ được thói quen đó. Còn thằng Hậu Đậu được đặt tên như vậy không phải vì nó hậu đậu hay làm hư hại gì đâu, mà là nó luôn ẩu và mắc những lỗi ngớ ngẩn trong bài thi, đến mức chẳng ai muốn biết nó sai chỗ nào để mang bực tức vào người.
Đi tới đường Vàng Hoe, hai đứa phát hiện ra nhỏ Kính Cận với bạn nào đó đang chở nhau đi học. Thằng Bong Bóng chưa kịp chào đã vội hỏi như sợ ai nói trước nó:
- Bà học trường nào vậy Kính Cận? Rồi bạn sau lưng là ai vậy? Hai người học chung trường hả? Bạn này tên gì mà nhìn cũng dễ thương vậy…
- Thôi đi!!! Ông hỏi từ từ để tui trả lời, hỏi kiểu đó ai trả lời nỗi – Kính Cận nói lớn.
- Ông làm bạn ngồi sau đỏ mặt rồi kìa Bong Bóng – Hậu Đậu tiếp lời Kính Cận.
Thấy Bong Bóng chịu ngừng nói, Kính Cận từ tốn trả lời:
- Tui học trường Biển Vàng, trong bảng điểm thì nó cách trường Đồng Xanh của mấy ông sáu dòng đó. Bạn nữ dễ thương KHÔNG BẰNG TUI ngồi đằng sau tên là Kẹo Bông.
Hậu Đậu quay mặt đi để Kính Cận không nhìn thấy cái điệu bộ muốn cười lớn nhưng phải nhịn của nó, nhưng Bong Bóng không được “tinh tế” như vậy:
- Hahaha… Nghĩ sao vậy Kính Cận hahaha… bà mà đẹp thì chắc ai cũng thành hoa hậu được quá =)))))
- Nè ông ỷ học trường giỏi thì nói gì cũng được hả Bong Bóng. Bữa nào gặp ông thì tui xử đẹp ông luôn đó – Kính Cận giận dữ.
Bong Bóng nhăn mặt, níu áo Hậu Đậu:
- Ê chạy nhanh lên đi ba, không là nó xử tui thiệt á…
BA: Cuộc hội ngộ bất ngờ
Trường Đồng Xanh không xa như tụi nó nghĩ. Đạp xe một chốc đã tới…
Buổi đầu tiên vào lớp học, Hậu Đậu và Bong Bóng đã suýt mất hồn vì trường quá rộng. Phải hỏi hết người này đến người nọ, tụi nó mới tìm được phòng học của mình.
Sau khi yên vị chỗ ngồi, tụi nó lại tiếp tục thể hiện sự ngạc nhiên cho nhau:
- Rộng ghê áh! Không thể tin được.
- Quả là trường điểm. Hên là học chung lớp, chứ không là ra chơi tìm nhau mệt xỉu.
- Có hôm nào tui yếu đuối nằm ngủ đâu đó, ông nhớ tìm tui nha.
- Có ngày nào tui bị bắt cóc lạc ở trong trường, ông phải tìm tui đó. :’(
… (vẫn tiếp tục cho đến khi phải ngưng)
Có một bàn tay từ đằng sau khẽ chạm vào lưng của Bong Bóng và Hậu Đậu…
- Ông có thấy cái va chạm lạnh sống lưng này rất đáng sợ không Đậu – Bong Bóng hoang mang.
- Thì bạn đằng sau xin làm quen chứ gì – Hậu Đậu bình tĩnh.
- Chào hai bạn, cho hai đứa mình làm quen nhé! – Tiếng nói đằng sau phát lên.
- Ờ chào hai…
Bong Bóng quay xuống trước và nói chưa hết câu thì đột nhiên ngưng lại. Hậu Đậu đang loay hoay, nghe Bong Bóng nói không thành câu đã ngưng thì thấy lạ nên cũng quay xuống…
- Chào bạn Đậu và bạn Bóng, mình tên Cận mong được làm quen hai bạn.
- ỦA SAO BÀ Ở ĐÂY? – hai đứa đồng thanh hỏi.
- Ba đứa mình chơi chung một đám, cái bản tính liều mạng của hai ông cũng thừa hưởng vào tui rồi còn gì.
Ba đứa ôm nhau thắm thiết như những đứa bạn đã lâu không gặp, khiến cho cả lớp để ý và thằng Bong Bóng phải ra hiệu cho cả đám:
- Hình như tụi mình hơi lố.
BỐN: Làm quen bạn mới
Ngay từ trước khi cô giáo vào, Bong Bóng đã quay lại căn nhặn Kính Cận:
- Nè, lần sau bà không được kêu tui là Bóng nha, phải đầy đủ là Bong Bóng đó.
Nhỏ Kính Cận chưa phản ứng gì thì nhỏ Kẹo Bông kế bên đã cười khúc khích.
Buổi học đầu tiên cũng không có gì quan trọng, chủ yếu là làm quen nhau và thông báo nội quy ở trường mới thôi. Ngày đầu tiên đi học, Hậu Đậu đã làm quen được hai bạn ngồi bạn trên, một bạn nam tên An An và một bạn nữ tên Tóc Dài. Thường khi kết thúc những buổi học đầu tiên cả bọn sẽ đi tới quán bà Hai gần trường cũ để bàn tính chuyện tương lai. Lần này An An với Tóc Dài cũng đi theo vì Hậu Đậu vừa rủ thêm hai đứa này vào nhóm.
An An tuy vừa nhập bọn nhưng tỏ ra rất tự nhiên thân thiết:
- Nè Hậu Đậu, mình thấy bạn cũng đẹp trai, cũng không vụng về lắm mà sao lại tên là Hậu Đậu?
Lần nào có người bàn tới tên thằng Đậu thì nhỏ Kính Cận cũng lẹ làng nói trước:
- Cậu này là chúa ẩu tả và sai những lỗi nhảm nhí trong bài thi nè. Vô năm rồi An An sẽ thấy, học vậy mà cũng vào được trường này – Kính Cận giọng mỉa mai.
- Vậy còn Bong Bóng, tên cậu cũng hay lắm và hơi dễ hiểu lầm đó – Tóc Dài cũng tự tin không kém.
- Á há há, ông này mê chơi bong bóng tới giờ chưa bỏ được, lần nào cũng đòi mua một quả mới chịu đi chơi với tụi tui – lại là Kính Cận lên tiếng.
Đến giờ Bong Bóng mới có dịp lên tiếng:
- Bạn Kính Cận thân mến! – Bong Bóng trịnh trọng – Bạn nói về hai đứa tui thiệt là đầy đủ và chi tiết, vậy sao bạn không giới thiệu cô bạn gái xinh HƠN BẠN cho tụi này biết đi nào – Bong Bóng nhấn giọng “hơn bạn” khiến Kính Cận mặt đỏ bừng lên.
Kính Cận đáp lời:
- Đây là Kẹo Bông, bạn tui. Nó ít nói lắm, nên tui đề nghị người nói nhiều như hai ông không nên chơi với bạn tui, kẻo bạn tui hư như hai ông thì chết. Phải nói ít như tui mới được chơi với Kẹo Bông, hiểu chưa?
- Ờ, chắc bà nói ít – Hậu Đậu lên tiếng.
Câu nói ngắn gọn của Đậu khiến mặt Kính Cận lại một phen đỏ bừng, còn cả đám lại có thêm một tràng cười không ngớt. Ngay lúc Kính Cận định “xử” Hậu Đậu thì bà Hai đã mang chè ra.
Hậu Đậu nhìn bà Hai với vẻ mặt xúc động:
- Bà Hai ơi lần này bà cứu con rồi :’(
- Lần sau ông biết tay tui, cả ông nữa đó Bong Bóng – Kính Cận chỉ tay vào hai đứa.
- Thôi mọi người ăn chè ngon miệng nha – nãy giờ Kẹo Bông mới chịu lên tiếng.
Trong lúc những người còn lại đang mải ăn chè, Hậu Đậu khẽ thầm với Bong Bóng:
- Giọng Kẹo Bông ngọt thật ông nhỉ?…
NĂM: Bong Bóng có chuyện?…
Có một ngày thằng Bong Bóng – đứa gương mẫu nhất nhóm – bỗng trở nên đặc biệt khác thường…
Nếu như mọi hôm Bong Bóng luôn có mặt từ sớm để Hậu Đậu chở đi học, thì bây giờ Hậu Đậu luôn phải đến trường trước vì không thể đợi được Bong Bóng.
Thầy giám thị dạo gần đây cũng đã nhớ tên nhớ mặt Bong Bóng, bởi nó thường xuyên đi học trễ và tên nó xuất hiện dày đặc trong sổ theo dõi học sinh.
Và trong giờ học, Bong Bóng thường xuyên bị nhắc nhở vì mất tập trung, dù Hậu Đậu đã cố nhắc nhở nó mỗi khi nó nhìn ra cửa sổ hay gục mặt xuống bàn để ngủ. Bởi thế nên kết quả học tập của Bong Bóng giảm đáng kể so với tháng trước.
- Hên là không bị học lực trung bình các bạn nhỉ?
Bong Bóng nhìn cả đám và nói với vẻ rất vui mừng. Sau khi Bong Bóng về trước, một cuộc họp gấp đã được triệu tập, tất nhiên là bởi nhỏ Kính Cận – thủ lĩnh hung dữ của nhóm.
- Nè mấy bạn có thấy là dạo này thằng Bóng, à nhầm, thằng Bong Bóng, có thái độ học tập khác lạ lắm không? – Kính Cận mở lời.
An An nhanh chóng nhập tâm vào chủ đề:
- Một học sinh giỏi nhất lớp, chưa từng biết con 8 là gì, vậy mà lại vui vì không bị xếp loại trung bình, lạ quá xá lạ.
- Ừ, đang trên đỉnh cao của sự học mà xuống cái vèo vậy là không thể – Hậu Đậu khẳng định.
- Vậy giờ tụi mình phải làm sao?
Kẹo Bông với giọng nhỏ nhẹ:
- À, Kẹo Bông có kế hoạch này, tụi mình sẽ làm thế này… xong sau đó sẽ….
… (vẫn còn bàn tán)
- Vậy nhất trí nha – Vẫn là cái giọng hùng hổ của Kính Cận – Vì một ngày Bong Bóng trở lại đỉnh cao của sự học, biệt đội Cầu Vồng sẽ cố gắng hết mình.
Trong khi cả đám đang thể hiện vẻ quyết tâm của mình, Hậu Đậu thầm nghĩ:
- Nhóm mình tên Biệt Đội Cầu Vồng từ khi nào nhỉ?
SÁU: Kế hoạch của biệt đội Cầu Vồng
Người bắt đầu kế hoạch “mang Bong Bóng trở về thời huy hoàng” là Hậu Đậu.
Từ sớm Hậu Đậu đã có mặt ở nhà Bong Bóng, dùng mọi thứ vũ lực để mang Bong Bóng ra khỏi cái giường ấm êm của nó, dĩ nhiên là trước sự đồng ý của ba mẹ Bong Bóng. Sau những màn cào cấu vô hại với Bong Bóng, Hậu Đậu liền reo lên:
- Ông ngoan cố ha, tui chơi chiêu cuối.
Hậu Đậu nhẹ nhàng đưa những ngón tay vào hông Bong Bóng, và cứ nhắm vào đó mà chọt. Bong Bóng sau mọi nỗ lực tránh né đã phải rời xa “tổ ấm” để chuẩn bị đi học.
- Tui chịu ông rồi đó Đậu – Bong Bóng bất lực.
Hậu Đậu gật đầu “thoải mái”:
- Không ngờ điểm yếu của nó lại dễ bị phát hiện như vậy hô hố. Nhưng mà khó thể tưởng tượng được có ngày mình phải dậy sớm để kêu nó đi học. Đúng là sự đời!
- Thôi bớt tỏ vẻ già nua sầu đời đi Đậu. Đi học thôi.
***
Với đội hình 5 người phục kích xung quanh Bong Bóng, những tiết học trôi qua yên bình và không có bất kì một sự rầy la nào từ cô giáo nữa.
Điểm số của Bong Bóng cũng dần được cải thiện, bởi luôn có những bài tập của Biệt Đội Cầu Vồng kèm theo bài tập về nhà của cô giáo, khiến cho cậu bé phải chăm chỉ hơn mọi người một chút, à không, một đống.
Thủ lĩnh mồm to Kính Cận mở màn cuộc họp:
- Tuy giờ giấc sinh hoạt của Bong Bóng cơ bản đã bình thường, điểm số có tiến triển, nhưng chưa trở về thời huy hoàng như trước được, ai có ý kiến gì không?
- Sao mà khó để đưa nó trở về ngày đó quá vậy ta – Hậu Đậu lắc đầu ngao ngán.
- …
An An và Tóc Dài cũng im lặng, không lên tiếng, nhưng vẻ mặt cũng chả khá hơn Đậu là mấy.
Kẹo Bông luôn là người nói cuối cùng:
- Mình nghĩ là chúng ta cần tìm ra nguyên nhân vì sao Bong Bóng không đạt được thành tích tuyệt đối như hồi đó. Chúng ta đã cố gắng hết sức nhưng vẫn còn một điều gì đó khiến Hậu Đậu chững lại và không tiến lên được nữa.
- Vậy thì tụi mình phải theo dõi Bong Bóng rồi – An An khẳng định chắc nịch.
Kính Cận chốt sổ, à không, chốt kết quả:
- Ok, vậy giao cho Hậu Đậu. CUỘC HỌP KẾT THÚC!
- Ơ…
BẢY: Vấn đề của Bong Bóng
Hậu Đậu túc trực ở nhà Bong Bóng mỗi ngày 4 tiếng, chia đều cho các buổi trong ngày. Đôi khi An An sẽ thay thế để Đậu nghỉ ngơi. Tóc Dài bận học nên được miễn. Còn tuyệt nhiên Kính Cận và Kẹo Bông thì không được rồi, bởi dáng vóc Kính Cận nhìn từ xa cũng nhận ra, trong khi Kẹo Bông thì quá hiền lành và nhút nhát để làm chuyện đó.
Suốt nửa tháng làm chuyện mờ ám đó, Hậu Đậu với An An luôn bảo nhau thế này:
- Quả thật làm chuyện này chả vui vẻ gì như trong Kính Vạn Hoa hết á :’(((((((((
***
Bao nỗ lực của hai đứa bỗng chốc trở nên vô tác dụng khi mà có một ngày Bong Bóng mang hết vấn đề của mình tâm sự cho Kẹo Bông nghe.
- Tui lo quá à bà! Dạo này tivi hay chiếu Doraemon với Gia đình là số 1 lắm, bữa tui coi thử xong tui bị ghiền luôn rồi bà, mà gặp nhà đài còn phát đi phát lại hầu như cả ngày nữa, làm tui không thể nào học bài được. Bà giúp tui với, tui không muốn phụ lòng mấy người kia đã giúp đỡ tui vậy đâu.
- Vậy để tui thay mặt ông nói cho mọi người biết nha, dạo này Đậu với An tốn công tốn sức để tìm hiểu vấn đề của ông lắm đó, không ngờ ông lại nói cho tui nghe dễ dàng như vậy.
- Hai người đó làm gì vậy?
- Không nói đâu – Kẹo Bông cười tủm tỉm.
***
Kẹo Bông nhẹ nhàng kể hết mọi chuyện cho cả nhóm nghe.
- TRỜI ĐẤT ƠI! – An An và Hậu Đậu đồng thanh.
- Thôi nào hai đứa – Kính Cận giọng nhỏ nhẹ lạ thường – biết được vấn đề không quá nghiêm trọng của Bong Bóng rồi thì cũng nhẹ nhõm rồi các bạn nhỉ.
- Có bà nhẹ nhõm thì có – Hậu Đậu cay cú.
Kẹo Bông hỏi:
- Vậy giờ tụi mình giúp Bong Bóng thế nào đây?
Hậu Đậu giành lời:
- Kính Cận kèm sát Bong Bóng giúp nó “cai nghiện” tivi, với sự ‘hiền hậu’ của bà thì tui không còn quan ngại gì nữa.
An An bổ sung:
- Thêm Kẹo Bông nữa. Bong Bóng có vẻ mê Kẹo Bông lắm.
Kính Cận: Nhất trí vậy đi.
Cuộc họp kết thúc với sự đỏ mặt của Bong Bóng và Kẹo Bông cùng với sự đắc ý của Đậu và An.
TÁM: Mọi chuyện ổn rồi
Tuy câu chuyện của Bong Bóng kéo dài tới 4 phần, nhưng thật ra tất cả chỉ diễn ra trong 3 tháng thôi, nên Bong Bóng, sau khi giành lại vị trí vốn có, đã có thêm rất nhiều những ngày tháng huy hoàng tiếp diễn sau đó.
Cậu bé đã có những ngày tháng đấu tranh tư tưởng đầy khóc nhọc, khi mà Kính Cận luôn giữ chặt remote điều khiển tivi còn Kẹo Bông luôn dùng giọng nói nhẹ nhàng để nhắc nhở nó học bài.
Bù lại, thầy giám thị và những thầy cô dần nhớ tên Bong Bóng với tư cách là học sinh đặc biệt hơn là học sinh cá biệt. Chẳng bao lâu sau, Bong Bóng trở lại vị trí số 1 của trường và cứ chiếm giữ cho đến hết năm học mới thôi.
Một buổi ăn mừng nữa lại được diễn ra, chủ xị là Kính Cận còn chủ chi là Bong Bóng:
- Nè Bóng, hôm nay ông phải hào phóng với tụi này đó nha.
- Đã bảo là Bong Bóng mà – Bong Bóng càu nhàu.
- Thôi sao cũng được, gọi món đi mấy bạn, cứ tự nhiên nha – Hậu Đậu nhanh nhảu.
- Nhưng mà tui tiếc mấy tập phim quá à – Bong Bóng mặt buồn thiu.
Kính Cận lên tiếng:
- Thôi đi, tụi này đã vất vả lắm mới đưa ông lên hạng 1 đó ông biết không, tại mấy tập phim đó không à, mốt không được coi nữa nghe chưa?
Kẹo Bông an ủi Bong Bóng:
- Kính Cận nói vậy thôi, chứ nó chu đáo lắm. Nó dặn tui tải xuống mấy tập phim đó hết rồi, mốt tụi mình coi chung nha.
- Trời ơi tui yêu mọi người quá !!! – Bong Bóng mừng rỡ – nhưng mà ‘coi chung’ nghĩa là sao?
An An vừa cười vừa nói:
- Thiệt ra tụi tui cũng mê mấy phim đó lắm chứ bộ.
- MÈN ĐÉC ƠI – Bong Bóng vỡ oà.
Thế mới thấy, những đứa bạn thân luôn là chỗ dựa vững chắc cho nhau mỗi khi cần giúp đỡ.
CHÍN: Hậu Đậu đã lớn rồi
Những năm cấp ba sẽ trôi qua nhẹ nhàng nếu không có câu chuyện rắc rối của Hậu Đậu mà không ai ngờ rằng nó sẽ xảy ra.
Hậu Đậu đã nhận ra những thay đổi trong suy nghĩ của bản thân mình rõ rệt lên từng ngày, cho đến khi nó phát hoảng lên và mang kể riêng cho Bong Bóng nghe:
- Ông sao vậy Đậu? Có chuyện gì kể cho Bóng, à không, Bong Bóng nghe.
- Tui bị gì á, mà dạo này cứ nhìn Kẹo Bông là tui thấy ngồ ngộ trong người.
- Ông có muốn nhìn Kẹo Bông hoài không?
- Có.
- Ông có ngại khi nói chuyện với Kẹo Bông không?
- Chút chút.
- Triệu chứng lạ, tui phải hỏi nhỏ Kính Cận xem sao.
Hai đứa đến nhà Kính Cận và biến một ngày không bài vở đầy hạnh phúc của Kính Cận thành một ngày kì lạ với một chuỗi những điều ngạc nhiên cứ ùa đến khiến mặt cô bé ngày càng méo xệ đi.
- Đừng có há mồm nữa, nói câu nào coi bà nội !!! – Bong Bóng nhìn Kính Cận.
Kính Cận sau một hồi há hốc mồm đã lấy lại bình tĩnh…
- Có lần tui nghe chị tui kể rồi, hình như Hậu Đậu đang ‘thích’ Kẹo Bông đó.
- Thích?? Xưa giờ tụi mình có ghét nhau đâu, nói như bà cũng nói – Bong Bóng cười lớn.
- Thôi đi Bóng – Kính Cận cười lớn hơn – nghe chị tui bảo ở tuổi mình cũng dễ gặp cảm giác này lắm, ‘thích’ ở đây nặng hơn ‘thích’ bình thường một chút.
- Mà bị cái đó có sao không bà. Tui chưa muốn chết đâu huhu – Hậu Đậu mếu máo.
- Quả là Hậu Đậu, không chịu tìm hiểu gì hết à. Chị tui bảo ai lớn cũng sẽ vậy thôi, yên tâm không sao đâu. Để tui thăm dò ý của Kẹo Bông dùm ông nha – Kính Cận nhẹ nhàng nói.
- Kính Cận đi đâu rồi nhỉ – Bong Bóng chỉ Kính Cận – bạn này là ai mà nói chuyện dễ thương quá vậy.
- Tui xử ông giờ đó Bóng – Kính Cận giận dữ nhìn Bong Bóng.
Hậu Đậu lên tiếng cứu nguy cho Bong Bóng:
- Nếu hai người không cãi nhau thì tui bao chè hen.
- PHẢI VẬY CHỨ!
MƯỜI: Kế hoạch giúp đỡ Hậu Đậu
Một ngày, nắng vẫn vàng, trời vẫn trong xanh, làng Cầu Vồng vẫn lấp lánh những ánh chiếu kì diệu, và Hậu Đậu vẫn chở Bong Bóng đến trường bằng chiếc xe đạp của mình.
Đi tới đường Vàng Hoe, gặp nhỏ Kính Cận chở Kẹo Bông đi học. Lần này, Kính Cận ép sát xe Hậu Đậu:
- Bong Bóng ơi, hôm nay ông dễ thương quá, qua đây tui chở cho.
Bong Bóng mặt tái xanh. Nó nói nhỏ với Hậu Đậu:
- Nhớ mối thù năm xưa ở ngay con đường này không, có khi nào nhỏ Cận nhớ lại rồi báo thù không? Cứu tui với.
Nhưng dường như âm lượng không nhỏ tí nào.
- Ông nói gì tui nghe hết đó nha, qua đây không thì bảo, còn Kẹo Bông, bà qua cho Hậu Đậu chở đi, tui thích chở Bong Bóng hơn hí hí – Kính Cận nói to.
Hậu Đậu cười hí hửng.
Bong Bóng thì ngồi trên xe Kính Cận với gương mặt khiếp đảm.
Buổi sáng hôm đó đối với Hậu Đậu thật là đẹp trời, Kẹo Bông cũng cười hí hửng cả ngày, và những buổi sáng hôm sau cũng vậy, nhưng đối với Bong Bóng, đó là chuỗi ngày dài khiếp đảm cho tới tận kì thi Đại học sau này.
***
Vào tới trường, Kính Cận tiếp tục nói lớn:
- Đậu, ông cầm cặp cho Kẹo Bông đi, nghe nói tay Kẹo Bông mới nổi cục mụn ghê lắm.
- Bà này, kể ra chi vậy – Kẹo Bông ngượng ngùng.
- Vậy để mình cầm cho, khi nào hết rồi thì mình không cầm nữa – Hậu Đậu giọng nhẹ nhàng.
- Tốt tốt, nè Bong Bóng, người ta cầm dùm Kẹo Bông kìa, ông cầm dùm tui đi, tui cũng là con gái dịu dàng mà – Kính Cận hạ giọng.
- Bà mà là con gái? – Bong Bóng cười to.
Nhưng cuối cùng nó vẫn phải cầm cặp dùm Kính Cận.
Giờ ra chơi hôm nay, Kính Cận nhanh chóng tập trung cả nhóm ngay trên lớp, nghĩa là sẽ không ai được ăn sáng như mọi hôm nữa…
- Đói bụng quá bà nội – Bong Bóng than thở.
Kính Cận lườm Bong Bóng:
- Qua nhiều ngày quan sát, tui thấy Kẹo Bông khá là yếu môn Văn, nên tui giao cho Hậu Đậu kèm Kẹo Bông, vậy nha.
Kẹo Bông không nói gì. Còn Hậu Đậu cứ luôn miệng nói không ngừng:
- Tui có giỏi Văn đâu, bà mà giao cho tui thì tội cho Kẹo Bông lắm, bà biết điểm văn tui kém lắm không, nghĩ sao mà…
- Ông có quyền im lặng – Kính Cận ngắt lời Hậu Đậu – ông có nhiều ý tưởng độc đáo, mà nếu ông không giỏi văn thì kèm toán lí hoá anh sinh sử địa… thiếu gì môn.
- Vậy nha, mình kết thúc họp và đi ăn sáng – Bong Bóng dõng dạc tuyên bố.
- Lần này tui có lời khen cho ông – Kính Cận nhìn Bong Bóng – 1 tô mì dành cho ông bởi tui hihi.
An An nhìn Tóc Dài ngao ngán:
- Hai đứa này cố tình đây mà…
MƯỜI MỘT: Gia sư Đậu Đậu
Kính Cận gọi Bong Bóng với Hậu Đậu qua nhà mình.
- Nè, đây là mấy cuốn sách luyện tập các môn, ông ráng ôn lại kiến thức trong vài ngày để đi học nhóm với Kẹo Bông nha.
Trong khi Hậu Đậu ngơ ngác chưa hiểu gì thì Kính Cận nói tiếp:
- Vì tui là con gái nên không tiện qua nhà Hậu Đậu, nên Bong Bóng – chỉ tay về phía Bong Bóng – ông giúp Hậu Đậu ôn bài thêm vào mỗi buổi tối nha.
- Tui sẽ cố gắng.
Cái nhìn bất lực của Bong Bóng lan toả sang Hậu Đậu và cuối cùng đến luôn Kính Cận. Ba đứa học hành vô tư chỉ biết nhìn nhau mà ngán ngẩm.
***
Quả thật trong rủi có may, nhờ những buổi học nâng cao với Bong Bóng rồi mang kiến thức chỉ cho Kẹo Bông, thành tích học tập của Hậu Đậu tiến triển rõ rệt. Giờ thì trong bảng xếp hạng, Đậu chỉ cách Bong Bóng 5 dòng.
Đáng ngạc nhiên hơn là Kẹo Bông, ngày xưa hạng 4, nhờ những buổi học tưởng chừng “có như không” của Hậu Đậu, thành tích của Kẹo Bông được tiến lên hai dòng, ngay sau vị trí thần thánh của Bong Bóng.
Và dĩ nhiên Kẹo Bông rất biết ơn và yêu mến Hậu Đậu, bởi “thầy” Đậu đã dạy hết mình đến nỗi.. quên mình.
Quán chè bà Hai hôm nay thu nhập khá hẳn, bởi có đến hai người muốn bao và Kính Cận bảo rằng mỗi đứa cứ ăn hai chén cho hai đứa đều phải trả tiền.
- Bà tự nhiên thiệt đó Kính Cận – Bong Bóng nói tiếp – nhưng mà tui thích.
- Chứ sao, tụi nó lên hạng nhờ công tụi mình chứ bộ – Kính Cận tiếp lời – Ôi tui đau lòng quá, tháng trước hạng 8 tháng này cũng hạng 8, không như hai bạn gì đó, cùng nhau vượt khó, á nhầm, đôi bạn cùng tiến.
An An nhìn Tóc Dài hí hửng:
- Có lộc ăn vui ghê, thơm mùi nhang nhỉ.
Bong Bóng như không giấu nổi niềm vui nên mới một chén đã vội nói:
- Nè Kẹo Bông, bà biết thầy của bà học ‘giỏi’ cỡ nào không? Bữa nó hỏi tui: sin cos là gì.
Kính Cận thừa dịp chen vào:
- Chưa hết chưa hết, bữa tui hỏi Lê Hoàn đã đánh thắng giặc gì, nó trả lời tui là: giặc.. ngoại xâm.
Trong khi Kẹo Bông cười thì Hậu Đậu lên tiếng:
- Giữ chút thể diện cho thầy giáo Hậu Đậu coi, hai người này thiệt tình.
Quán chè hôm ấy rộn ràng hơn hẳn, với những câu chuyện về thầy giáo Hậu Đậu khiến Kẹo Bông không thể ăn hết chén chè vì cứ ôm bụng cười mãi.
MƯỜI HAI: Ôn thi Đại Học mệt lắm!!
Kì thi Đại học cũng sắp tới rồi.
Buổi cuối cùng làm thầy giáo cho Kẹo Bông, Hậu Đậu đã bỏ vào tập văn một lá thư, dặn Kẹo Bông khi nào rảnh hãy xem.
Những tiết học cuối, cả lớp ôm nhau khóc nức nở, khiến 6 đứa trẻ vô tư của làng Cầu Vồng cũng hoà vào đó những giọt nước mắt thấm đượm nỗi buồn. Hoa phượng nở rồi lại tàn, chúng ta gặp nhau rồi cũng đến hồi xa rời nhau.
Không khí ôn thi Đại học luôn căng thẳng hơn bao giờ hết.
An An và Tóc Dài thì luôn cùng nhau ôn bài từ sáng đến tối.
Kẹo Bông tự ôn ở nhà, và cũng không đi chơi vì luôn lo sợ về kiến thức của mình.
Còn Kính Cận, Hậu Đậu, Bong Bóng, nếu ba đứa tụi nó cùng nhau ôn bài, thì hôm đó nắng không còn là màu vàng nữa, và chắc cầu vồng phải có thêm một màu mới.
***
Buổi sáng của Kẹo Bông bắt đầu từ khi trời còn tờ mờ sáng. Sau những tách trà đặc để giúp cô bé tỉnh táo nhanh hơn, Kẹo Bông lại mở bài vở và tiếp học cho đến khi trời nhá nhem, Kẹo Bông mới biết đã đến lúc phải đi ngủ.
Những cuộc gọi đến từ Hậu Đậu luôn được Kẹo Bông ưu ái kéo dài, nhưng cũng chỉ vỏn vẹn 1 phút, cho nên ai muốn nhắn nhủ hay hỏi han gì Kẹo Bông, cũng đều nhờ Hậu Đậu chuyển lời giúp.
Có hôm Kẹo Bông quá mệt mỏi, cô bé nằm gục xuống bàn, tự nhủ với mình:
- Học hành mệt thật. Giá như có Đậu ở đây, cậu ấy có thể cùng mình học, vậy sẽ vui hơn.
- Nhưng biết đâu người ta cũng đang học ngày đêm như mình thì sao?!
Trong lúc thẩn thờ, Kẹo Bông chợt nhớ đến lá thư của Hậu Đậu mà lúc trước cậu ấy để vào quyển tập Văn của Kẹo Bông.
“Cố gắng ôn thi cho tốt nhé.
MÀN THÍCH BỊNH
Hậu Đậu”
- “Màn thích bịnh” là gì nhỉ? – Kẹo Bông ngẩn ngơ – mà thôi, học bài tiếp đã.
Cô bé xếp lá thư cất vào ngăn bàn, rồi lại tiếp tục mệt mỏi cùng bài vở.
***
Kính Cận nói lớn:
- Mẹ ơi con qua nhà Bong Bóng học nhóm nha.
Hậu Đậu thì không cần phải xin phép, bởi đối với ba mẹ nó, đi chơi hay đi học cũng chẳng quan trọng nữa. Họ quá hiểu đứa con của mình mà, nhưng trên hết là, họ tin tưởng Hậu Đậu.
Vừa thấy hai đứa tới, Bong Bóng đã nói lớn lên như muốn cho mọi người biết:
- Mẹ ơi bạn con tới rồi, tụi con học nhóm nha.
Rồi nó kéo hai đứa lên phòng, bày biện tập vở đầy đủ trước mặt gọn gàng, sau đó… mở tivi coi.. Doraemon.
- Làm sao mà tụi mình học hành được chớ ha ha – Kính Cận hí hửng.
- Chỉ có chúng ta mới có thể trao hạnh phúc cho nhau – Hậu Đậu vui vẻ.
- Thi là chuyện của thi, còn Doraemon là chuyện cần thiết của tụi mình hehe – Bong Bóng tiếp lời.
Kính Cận sực nhớ một chuyện:
- Nè Đậu, ông đã gửi một bức thư ghi hết tâm sự cho Kẹo Bông chưa?
- Rồi, yên tâm, chỉ vỏn vẹn một dòng – Hậu Đậu nói nhỏ – lại đây tui nói nhỏ cho hai người nghe.
Sau khi nghe xong, Kính Cận lẫn Bong Bóng đều trầm tư suy nghĩ vì không hiểu đó là gì. Được một lúc, khi hai đứa hiểu ra, chúng nó đã cười lớn đến mức Bong Bóng phải tắt tivi để mẹ của nó không nghi ngờ về buổi ‘học nhóm’ của tụi nó.
- Ông hay lắm Đậu - Kính Cận khen ngợi – chắc chắn Kẹo Bông chưa hiểu ngay được đâu.
- Đậu nó nguy hiểm lắm – Bong Bóng nói.
Hậu Đậu hạ giọng:
- Nhưng mà nè, sau khi thi đại học, tui sẽ xuống quê nội tui ở làng Mưa Rào. Nếu thi rớt, tui sẽ ở đó chăn trâu luôn, còn nếu đậu, hãy tìm cách báo cho tui biết nha.
Kính Cận và Bong Bóng bùi ngùi như muốn khóc:
- Ông không rớt đâu.
- Nhất định tụi tui sẽ có dịp xuống quê nội ông chơi rồi.
Hậu Đậu cắt ngang:
- Thôi nào, phim đang chiếu kìa, phải tiếp tục coi chứ, nội dung chính của buổi học nhóm này đó.
Bộ phim mang nỗi buồn mới đến của tụi nó đi xa lắm. Chẳng mấy chốc, tụi nó lại hí hửng và cười lớn với nhau.
Và những buổi học nhóm như vậy lại tiếp diễn, cách học của những con người học như chơi và luôn được may mắn.
MƯỜI BA: Ngày mới tốt lành
Bong Bóng và Kính Cận vẫn thường qua nhà nhau để cùng xem Doraemon với Gia đình là số 1.
Hai đứa không hề quan tâm đến kết quả thi, bởi vì mong chờ kết quả không giúp tụi nó vui chút nào.
Còn An An, Tóc Dài, hai đứa được gia đình dẫn đi chơi xa, nhưng khi về cả hai đều kể rằng chúng nó chẳng thấy vui vẻ gì vì mong chờ kết quả.
Riêng Kẹo Bông, cô bé tự tìm cho mình những khoảng thời gian yên bình để ngủ thật sâu, và thấy được những bối rối của cô dạo này là vì đâu.
Kẹo Bông cứ hỏi Kính Cận và Bong Bóng là Hậu Đậu đi đâu mà cô bé không gặp được. Nhưng Kính Cận và Bong Bóng chỉ lắc đầu ngao ngán, rằng họ không biết Hậu Đậu đang ở đâu.
Dĩ nhiên, nếu Kẹo Bông bình tĩnh suy nghĩ, cô bé sẽ biết Kính Cận và Bong Bóng chỉ nói dối cô thôi, vì hai đứa đó không quen với việc nói dối. Nhưng Kẹo Bông luôn hoang mang, mong chờ một điều gì đó còn quan trọng hơn kết quả của kì thi vừa rồi.
***
Ở làng Mưa Rào, Hậu Đậu sung sướng hơn hẳn. Sáng nào nó cũng dẫn trâu ra đồng, hưởng thụ cái hương vị đồng quê mà nó cảm thấy là sảng khoái nhất.
Ngày nào bà cũng hỏi nó:
- Mày có kết quả chưa mà cứ ở đây hoài vậy?
- Thôi mà bà, cháu rớt chắc rồi. Cháu ở đây chăn trâu dùm bà luôn.
- Cha mày! Bà tin là mày đậu, chuẩn bị sẵn gà lợn để ăn mừng rối đó.
- Thôi cháu thích ở với bà hơn, cháu ở đây luôn nhé.
- Thằng quỷ! Thôi ăn cơm đi, rồi trưa nằm ngủ cho khoẻ.
***
Ngày có kết quả, làng Cầu Vồng rộn ràng hơn hẳn.
An An và Tóc Dài là những đứa coi kết quả đầu tiên.
Kẹo Bông cũng không khỏi bồn chồn nên cũng đi coi ngay sau đó.
Riêng Kính Cận và Bong Bóng, hai đứa nhất định phải coi xong tập phim rồi mới đi. Lúc tụi nó bắt đầu đi xem kết quả, cũng đã trưa rồi.
- Dò ở cuối cuối coi có tên tụi mình không, nhớ dò dùm thằng Đậu. Đừng ham mà nhìn lên trên, không có thủ khoa á khoa gì đâu nha ba – Kính Cận dặn dò.
- OK bà. Mà nghe nói ba đứa kia đậu hết rồi, điểm cao lắm – Bong Bóng tiếp lời.
Dò mãi ở hàng cuối, hai đứa cũng không tìm được tên của ai.
Dò đến hàng giữa cũng không thấy.
Kính Cận ngao ngán:
- Thôi rớt rồi ba. Về quê chăn trâu chung với thằng Đậu.
- Còn mấy dòng trên chắc không có mình đâu, nhưng mà cứ dò thử đi.
-…
Hai đứa đi về trong trạng thái thất thần.
Kẹo Bông vội vã rủ Kính Cận và Bong Bóng bắt xe về làng Mưa Rào.
- Bà biết tin gì không Kẹo Bông – Kính Cận thẫn thờ – trên bảng điểm, có ba dòng…
Hậu Đậu, Bong Bóng, Kính Cận
…nó xếp ở hàng đầu tiên đó.
Kẹo Bông bất ngờ:
- Vậy hả? Vậy là Hậu Đậu thủ khoa rồi, hí hí vui ghê.
Bong Bóng ngắt lời:
- Tui á khoa nè sao bà không khen tui, thiệt là thiên vị quá đi. Cơ mà sao bà lại rủ bọn tui về làng Mưa Rào chi vậy?
Kính Cận như chợt tỉnh táo sau câu nói của Kẹo Bông:
- Thật ra tui hiểu được lời nhắn của Hậu Đậu rồi. Tui cũng biết là hai người giấu tui chuyện của Đậu luôn rồi. Tui hỏi cô nên mới biết quê nội của cậu ấy.
- Vậy là bà với Hậu Đậu…???
- Ừ.Tui cũng có ý với Đậu, cũng lâu lắm rồi.
***
Làng Mưa Rào nhỏ lắm, đi một chốc là tới cánh đồng nhà nội của Hậu Đậu.
Vừa nhìn thấy Hậu Đậu, Kẹo Bông đã chạy đến ôm nó thật chặt, như vừa tìm được thứ tưởng chừng đã bị mất.
Hậu Đậu ngớ người vì chưa hiểu chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy Kính Cận và Bong Bóng nở nụ cười mãn nguyện, nó cũng hiểu một ngày tốt lành nữa lại đến.
Ngày đó, làng Mưa Rào đã không còn mưa nữa, mà chỉ thấy những tia nắng rực sáng một khoảng trời, như ở làng Cầu Vồng vậy đó.