Bầu Trời Của Anh, Trái Tim Của Em

http://truyenhiepsi.blogspot.com

Tác Giả:  Nazu Kẹo Đắng



Nắng cuối con đường nhạt theo ánh hoàng hôn dần tắt, chìm vào đường chân trời mờ ảo. Khúc nhạc buông lơi trên những phím đàn, dệt vào không gian giai điệu chua xót mặn đắng những thương đau. Hoa ven đường nở rộ, hương thơm dịu dàng lại chẳng còn ngọt ngào như ngày ấy.
024305JO-0
Nhớ lại rất nhiều năm về trước, người từng đứng ở nơi ấy, nụ cười sáng lạn như ánh ban mai ấm áp. Người từng nói: “Cho dù sau này biển trời cách mặt, mãi mãi không thể nào quên…” Lại không biết được rằng… mãi mãi kia… lại chỉ là khoảng cách của một giấc mơ…

1. Yên Tuyết

“…Nếu như em phải rời xa anh

Hãy cho em im lặng anh nhé.

Em sợ mình sẽ khóc, em sợ anh biết rằng…

Người buồn nhất chính là em…” (1)



Bao nhiêu năm tháng đã trôi qua, tôi cuối cùng cũng hiểu được, những ước mơ mà anh từng ấp ủ, những hoài bão anh đã nuôi từ những ngày niên thiếu. Con người ấy, đôi cánh của anh rộng như thế, đôi chân anh bước nhanh như vậy, em làm sao có thể theo kịp? Tương lai của anh dài như thế, còn em, chỉ có thể dừng lại ở nơi đây. Con đường anh đi rộng như vậy, cuối cùng, lại chẳng có chỗ cho em.

Ánh hoàng hôn bao trùm lên cảnh vật một sắc buồn ảm đạm. Những áng mây lờ lững trôi trên nền trời đỏ rực sắc hồng. Nhớ lại rất nhiều năm trước, dưới bóng hoàng hôn ấy, đã từng có người mỉm cười với tôi trên sân trường vắng lặng. Đơn thuần chỉ là một nụ cười, lại kéo cả con đường tôi đi chệch khỏi quỹ đạo bấy lâu, mở ra một định mệnh ngọt ngào lẫn cả những chua cay.

“Yên Tuyết!”. Anh ngẩng đầu, để lộ một đôi mắt sáng, vầng trán cao cương nghị. Anh thích gọi tên tôi như thế. Anh nói, cái tên thật mong manh, giống như chính bản thân tôi vậy. Tựa như một đóa hoa tuyết trắng xinh đẹp, lại mỏng manh vô ngần. Một cái chạm thật khẽ, sẽ tan biến vào hư không, như một làn khói trong suốt, lặng lẽ hòa vào không gian, như chưa từng tồn tại. Lại chẳng thể nào ngờ được, hóa ra cái tên ấy, đã định trước số phận của tôi.

Tôi tựa đầu vào thành giường, mỉm cười. Tôi yêu hoàng hôn. Yêu. Bởi vì anh yêu hoàng hôn. Anh thích nắm tay tôi đi trên con đường thật dài ngập lá thu rơi, dưới bóng tịch dương trầm lặng. Anh thích ngắm tôi kéo vĩ cầm nơi góc công viên thuộc về riêng hai chúng tôi, lúc khoảnh khắc ngày tàn.

Tôi vẫn còn nhớ dư vị ấm áp đó, khi mười ngón tay đan vào nhau, hơi ấm từ bàn tay xua đi cái buốt giá của những ngày đông lạnh lẽo. Đôi tay ấy, từng kéo tôi chạy trong cơn mưa lạnh lẽo, từng dìu tôi đi qua từng năm tháng khó khăn, từng cho tôi tình yêu không ai khác có thể làm được, giờ này… lại là quá xa xôi, xa đến mức tưởng chừng như chỉ là một giấc mơ tôi đã mơ từ rất lâu, không thể chạm tới được.

Anh cho tôi một thế giới tách rời thực tại, thế giới chỉ thuộc về riêng hai chúng tôi, cho tôi một khoảng trời bình yên cứ ngỡ là mãi mãi, cho tôi những tháng năm không thể nào quên, cũng cho tôi hiểu được, thế nào là ước mơ… và hiện thực.

Bởi vì anh yêu tôi, yêu rất nhiều, khiến tôi lầm tưởng rằng, đối với anh, tôi là điều quan trọng nhất, lại quên mất một điều, anh là con người của hoài bão và ước vọng. Những nỗ lực của anh trên con đường hướng tới thành công, tôi đều biết. Bản thân tôi, vĩnh viễn đứng sau mơ ước của anh.

Cánh cửa cũ bị đẩy ra vang lên tiếng “kẽo kẹt”, giữa không gian tĩnh lặng bỗng trở thành một âm thanh chói tai, kéo tôi trở về với thực tại.

Thị lực của tôi đã giảm sút nhanh chóng, lúc mờ lúc rõ. Lúc này, mắt mờ tới mức không còn nhìn rõ được gương mặt người đi tới, nhưng tôi vẫn nhận ra màu áo xanh biển đậm đó. Tôi chỉ cười:

- Anh nói hôm nay anh phải làm báo cáo?

Anh cởi chiếc áo vét bên ngoài vắt lên ghế, đáp lời tôi:

- Anh xong sớm hơn dự tính.

Anh chỉ nói thế, rồi lại im lặng, dường như đang lưỡng lự điều gì đó. Tôi cũng không thúc giục, nếu anh muốn nói, tự khắc sẽ nói với tôi. Quả nhiên sau đó anh lên tiếng.

- Anh vừa gặp bác sĩ.

Tôi vẫn cười, cũng đoán được phân nửa điều anh muốn nói. Tôi cũng đã biết được rồi, kết cục ấy vẫn là không thể tránh được, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian. Tôi biết, tôi cũng sẽ giống như mẹ. Cảm giác khi bàn tay lạnh lẽo của bà vào phút cuối nắm lấy tay tôi, đến bây giờ tôi vẫn không thể nào quên được. Tôi hiểu, tất cả những gì đã từng xảy ra năm đó, bây giờ một lần nữa lặp lại, chỉ có điều, nhân vật chính đã đổi rồi.

Anh không nói gì nữa. Anh biết tôi hiểu. Chúng tôi đều hiểu, nên không cần phải chính miệng nói ra sự thật cay đắng đó.

- Em vẫn không muốn cho cậu ta biết?

Tôi lắc đầu, nhưng không cười nổi nữa. Còn ích gì không? Cho dù anh biết thì thế nào? Cùng lắm chỉ là một chút ân hận, một chút không đành lòng, một chút tưởng niệm. Những điều ấy, tôi đã nhận đủ rồi. Tôi không cần lòng thương hại, cũng không cần trở về những tháng năm ấy nữa, bởi vốn dĩ không thể nào trở lại, có chăng cũng chỉ là tự lừa mình dối người.

Tôi lặng im, nhắm mắt nằm bên gối. Tôi không muốn khóc, cũng không thể khóc. Tôi đã khóc cạn nước mắt từ ngày anh ra đi. Người tôi yêu thương, trong lòng tôi đã chết. Con người ấy đã không còn là anh trong kí ức của năm đó.

Một khúc nhạc buồn vang lên bên tai. Những âm thanh đó, có hóa thành sương khói, tôi cũng nhận ra được. Những âm thanh dệt nên từ cây đàn violon của tôi, cho dù từ sau ngày anh đi, tôi đã không còn chơi nữa, nhưng vẫn luôn mang nó bên mình. Đó là món quà đầu tiên anh tặng tôi. Tôi bỗng thấy bản thân nực cười đến đáng thương, tưởng rằng đã không còn yêu được con người đó nữa, lại vẫn giữ những kỷ niệm như trân bảo bên người, tưởng rằng chỉ còn lại thương đau, hóa ra những giấc mơ vĩnh viễn chỉ thấy những ngọt ngào.

Tưởng rằng đã không còn nước mắt, hóa ra… khóe mi vẫn cứ cay…

- Đủ rồi!

Tiếng đàn ngưng bặt. Tôi vẫn không mở mắt, cho dù có cũng không thể thấy rõ biểu cảm của con người trước mặt. Ngón tay run run không còn tuân theo sự điều khiến của lí trí. Tôi biết, chỉ một phút giây nữa thôi, tôi sẽ khóc. Cho dù cố gắng làm ra vẻ mạnh mẽ, cho dù tự nhủ lòng hãy quên đi, nhưng vẫn không ngờ được, hóa ra, trái tim tôi… vẫn yếu mềm như thế.

Một vòng tay thật ấm áp lặng lẽ ôm lấy tôi. Cho dù tôi biết, người đó không thể nào là anh, cho dù tôi biết… nhưng vẫn không kìm được lòng, coi người ấy là anh, tham lam tận hưởng hơi ấm của vòng tay đó, im lặng vùi đầu vào ngực anh, im lặng rơi nước mắt.

2. Vĩ Phong

“…How can I put someone to the test,
when I thought I got the best.
Untill the taste of bitterness then I regret
but still that I won’t detest.
The love I can’t forget,
like someone who has left…” (2)

Khoảnh khắc chạm vào bàn tay mảnh mai ấy, tôi bỗng giật mình, tưởng như chạm vào một bông tuyết mỏng manh, mỏng manh tới mức khiến người ta đau lòng. Thật lạnh! Ngay cả nước mắt… cũng giống như từ tuyết tan ra, lạnh lẽo đến thê lương. Cô ấy, giống như một cánh hoa yếu ớt đã không còn chút sức lực, chỉ cần một cơn gió thật nhẹ, sẽ nhẹ nhàng lìa cành, rơi xuống.

Yên Tuyết, tại sao lại khổ sở như vậy?

Tôi biết cô ấy đau lòng, lại không thể làm gì khác. Người cô ấy cần… vốn không phải là tôi. Giá như… khoảng thời gian đó quay lại… giá như… tôi có thể một lần ngược dòng của hồi ức, tìm thấy cô ấy trước người đó, liệu có phải, vận mệnh sẽ đổi thay?

Qua đi lâu như thế, qua thương tổn chồng chất, trái tim cô ấy, vẫn vĩnh viễn chỉ duy nhất khắc một bóng hình. Yên Tuyết, liệu có thể một lần… sống vì chính mình hay không?

Tôi thích nụ cười của Yên Tuyết, dịu dàng như bông tuyết đầu mùa. Cô ấy sẽ vĩnh viễn không biết, từ khoảnh khắc nụ cười bình lặng mà tươi đẹp, trong trẻo như sương sớm trên chiếc lá non xanh biếc kia, lọt vào trong đôi mắt tôi, suốt cuộc đời này, tôi hiểu, mình sẽ vĩnh viễn không thể nào… quên đi cô ấy…

Yên Tuyết không hay cười, dù có cũng chỉ là thoáng qua, như một cơn gió dịu dàng, rất khẽ, lại dễ dàng mang đi trái tim người khác. Khi tôi biết Yên Tuyết, tôi đã thấy cô ấy luôn ở bên người đó, chàng trai mắt nâu rất dịu dàng, thiên tài của trường tôi. Nụ cười của người đó, giống như ánh mặt trời rực rỡ đầy ấm áp, hợp cùng nụ cười của Yên Tuyết, tạo nên một bức tranh thật đẹp, dường như đã vượt lên khỏi vẻ đẹp của nhân gian.

Khoảng thời gian đó, tôi chỉ biết lặng yên ngắm nhìn Yên Tuyết, ẩn mình sau những tán phượng thật dày, nhìn cô ấy nắm tay người đó, nhìn cô ấy cười với người đó, nhìn cô ấy kéo vĩ cầm vì người đó… Thật sâu trong đôi mắt đen như màn đêm sâu thẳm, tôi nhìn ra thứ tình yêu khắc cốt ghi tâm của cô ấy. Yên Tuyết… Tôi nhắm mắt, không ngừng nhắc đi nhắc lại cái tên đó. Tôi biết mình đã đến muộn. Yên Tuyết rốt cuộc…

Hoa phượng rơi xuống sân trường tạo thành một thảm đỏ thật dày. Yên Tuyết im lặng đứng ở nơi đó, váy trắng nhẹ nhàng lay động theo cơn gió. Ánh nắng viền quanh cô ấy, tựa như ánh sáng của một thiên sứ, tưởng chừng chỉ trong một khoảnh khắc nữa, cô ấy sẽ hóa thành một đóa hoa tuyết xinh đẹp, bay lên, nở rộ một màu trắng thuần khiết giữa sắc đỏ rực rỡ.

Tôi chỉ biết nhìn đến ngẩn ngơ. Thời gian như ngưng đọng, cả thế gian cũng trầm luân trong vẻ đẹp tinh khôi dịu dàng đến tan chảy. Nếu như có thể vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc đó, tôi bằng lòng đánh đổi tất cả…

“Tôi thường thấy cậu ở nơi này”. Yên Tuyết cười, êm dịu như một đóa hoa mới nở. Tôi không thể nào tin được, tưởng rằng đang chìm đắm trong giấc mơ của riêng mình. Đây là lần đầu tiên… cô ấy cười với tôi…

“Cậu thích hoa phượng sao?”

Tôi im lặng một lúc, những suy nghĩ trong đầu đều rối loạn. Cuối cùng không nói gì, chỉ gật đầu.

“Tôi cũng vậy”. Cô ấy lại cười. Tôi chưa từng nghĩ, cô ấy lại có thể cười với tôi nhiều đến thế. Trong đôi mắt của tôi, Yên Tuyết giống như một thiên sứ thanh cao, mà bàn tay tôi… sẽ không bao giờ chạm tới.

“Tôi tên Yên Tuyết”.

Tôi giật mình. Nụ cười thân thiện vẫn nở trên môi cô ấy… thật gần. Nụ cười ấy, lại giống như biết bao nhiêu lần trước, hóa thành một đóa hoa tuyết, chạm vào tim tôi… tan chảy…

“Vĩ Phong…”

3. Yên Tuyết



“…How can I leave someone for the rest
when I’m alone facing the best
Untill they take some try to reason I regret
But still that I won’t detest
who I can never forget
like someone I once met…” (3)

“Yên Tuyết”. Hoa phượng nở thật rực rỡ, lại bị nụ cười của người lu mờ. Cánh phượng rớt xuống đôi vai người, dường như đã tô đậm thêm nụ cười ấm áp đó.

“Làm bạn gái của anh, có được không?”. Anh nói.

Tôi mỉm cười, thật nhẹ nhàng gật đầu. Bàn tay anh dịu dàng nắm lấy tay tôi, nụ cười trên môi vẫn rực rỡ như thế.

“Yên Tuyết, từ nay về sau, anh sẽ là người bảo vệ cho em. Cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, anh sẽ luôn ở bên em. Yên Tuyết, một đời này, anh nhất định trao tất cả cho em”.

Tôi chỉ cười. Nói trọn đời, chỉ e là quá khó, nhưng chỉ cần lời anh đã nói, tôi đều sẽ tin, cho dù tự đáy lòng có nghi hoặc, vẫn sẽ lừa mình dối người, chỉ biết tin vào lời anh nói. Như tình yêu tôi dành cho anh, tất cả… đều là vô điều kiện, ngay từ đầu đã không cần đền đáp, còn điều gì phải hối tiếc nữa?

Phượng bao phủ không gian một màu đỏ tươi đẹp, vẫn không thể nào đẹp bằng nụ cười của anh, hoàn mĩ không tì vết. Cảm giác khi những ngón tay đan xen, hơi ấm ấy dịu dàng vấn vít, khiến tôi một đời này quyến luyến. Đã biết không cách nào thoát ra, có tìm đường cũng vô ích. Cho dù có thực sự tồn tại một lối thoát, sự ấm áp nơi người, vị dịu ngọt của tình yêu đầu tiên thấm vào từng giọt máu, đã níu chặt bước chân tôi.

Hoàng hôn đỏ rực diễm lệ. Phượng trải lên sân trường một tấm thảm cánh hoa mềm mại. Ánh mắt dịu dàng của người. Nụ cười như những tia nắng ban mai tươi sáng. Vòng tay êm ái. Hơi ấm thương yêu. Tất cả… đều đã là định mệnh…

Tôi mở mắt, mới phát hiện mình đã ngủ quên quá lâu rồi. Cháo để trên bàn nguội ngắt. Có lẽ Phong cũng đã về từ lâu. Quyển album vốn đang cầm trên tay, giờ được đặt ngay ngắn trên bàn. Tôi tự nở một nụ cười chua xót với chính mình. Không ngờ… lại suy yếu nhanh đến thế. Vốn chỉ định xem lại mấy hình ảnh ngày trước, cuối cùng lại ngủ thiếp đi.

Nhớ tới giấc mơ vừa rồi, trong tim lại trào lên một cảm giác đau đớn. Cảnh tượng đó vẫn như in hằn trong tâm trí, bao nhiêu năm tháng qua đi, khi nhớ lại, vẫn rõ nét như vậy, tưởng như chính mình có thể ngược dòng thời gian, trở lại những năm trung học đó. Khi ấy, chúng tôi, không biết đến cái gì, cũng không hiểu điều gì, không biết đến cuộc đời tàn khốc, không biết tương lai đầy chông gai phía trước. Khi ấy, chỉ có nhịp đập của trái tim là rõ ràng.

Nhớ đến năm đó, dưới màn mưa rơi trắng xóa, một tay anh cầm chiếc ô trong suốt, một tay nắm lấy tay tôi. Chiếc ô nghiêng hẳn về phía tôi, khiến một nửa chiếc áo sơ mi trắng của anh ướt đẫm, anh cũng không quan tâm, chỉ im lặng dắt tôi đi. Mưa rất lớn, gió như muốn thổi chúng tôi lùi ngược lại. Anh lại tiến lên, che trước tôi, cố tình để mình hứng toàn bộ mưa gió, cho dù như vậy, cả người tôi cũng chẳng còn chỗ nào khô ráo. Gió thổi qua lạnh buốt, tôi lại chỉ cảm thấy một cảm giác ấm áp khó nói thành lời. Dường như có cần có anh bên cạnh, đối với tôi, mọi thứ xung quanh đều không còn quan trọng. Chỉ cần là khoảnh khắc bên anh, tôi đều muốn nó kéo dài vĩnh viễn, đáng tiếc là… không được…

Nhớ đến năm đó, dưới con đường mùa thu lá rơi như mưa bụi, anh nắm lấy tay tôi, chỉ cho tôi kéo vĩ cầm. Từng nốt, từng nốt nhạc, đều vì anh mà vang lên. Tôi đã đặt cả trái tim mình vào đó, dùng sợ dây đàn của tình yêu, dệt từng khúc nhạc dịu dàng, gửi gắm tất cả những lời tôi muốn nói. Khi đó, anh cười với tôi, ánh mắt đong đầy bao nhiêu tình cảm: “Yên Tuyết, em đúng là trò giỏi hơn thầy. Một ngày nào đó, tài năng của em nhất định sẽ nở hoa”. Nhưng không đợi ngày đó tới, anh đã rời xa.

Trời đã về khuya. Trăng lên cao tỏa ra một vầng sáng êm đềm. Tôi vẫn không thấy buồn ngủ, cũng không muốn ngủ nữa. Tôi rất sợ, một khi nhắm mắt lại, sẽ không bao giờ mở ra được nữa. Cho dù tôi biết, ngày đó rồi sẽ tới, có lẽ cũng không còn xa, nhưng trong lòng, vẫn không sao tránh khỏi cảm giác luyến tiếc. Tôi không biết mình luyến tiếc cái gì. Cha mẹ tôi đã không còn, người ấy… cũng đã không còn. Những gì quan trọng nhất đều đã mất, nhưng rốt cuộc tôi vẫn không muốn buông tay.

Tôi lẳng lặng múc từng thìa cháo nguột ngắt, rồi lại tiếp tục xem cuốn album. Cuốn album này đều là hình ảnh ngày tôi học trung học. Trong đó có rất nhiều ảnh của anh, tấm nào cũng là nụ cười rực rỡ đó. Anh dường như rất thích mỉm cười, cho dù ở vào hoàn cảnh khó khăn nhất, tôi vẫn thấy nụ cười thường trực đó, tựa như sẽ vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.

Đêm khuya như kéo dài tới vô tận. Ngoại trừ tiếng lật giở từng trang ảnh của tôi, không còn bất cứ tiếng động gì khác, tĩnh mịch tới lạnh lùng.

Nhớ đến khoảng thời gian trước đây, có đôi khi không ngủ được, anh sẽ khe khẽ gọi tôi qua chiếc cửa sổ nhỏ nằm ngay đối diện cửa sổ phòng anh, qua khoảng cách giữa hai ngôi nhà. Khi đó tôi khăng khăng muốn đặt giường mình ngay bên dưới cửa sổ, cũng chỉ là bởi lí do này. Anh chỉ khe khẽ thì thầm hai tiếng “Yên Tuyết”, tôi lập tức sẽ nghe thấy, sau đó vùng dậy nhẹ nhàng mở cửa sổ, sẽ bắt gặp nụ cười quen thuộc của anh. Khi tôi không ngủ được, cũng sẽ dùng cách này tìm anh.

Kí ức như một đóa hoa đã tàn, chỉ còn lưu lại hình ảnh nở rộ rực rỡ và hương thơm ngọt ngào của nó trong lòng người mà vĩnh viễn không thể tìm lại được. Càng đẹp bao nhiêu, lại càng làm nhói lòng bấy nhiêu. Tất cả cũng chỉ tồn tại trong hai từ… quá khứ…

Nếu có thể quay lại một lần, tôi tự hỏi, liệu tôi có lựa chọn khác hay không? Nhưng kết quả vẫn là không. Nếu số mệnh đã định người trong trái tim tôi nhất định là anh, thì không có cách nào ép nó rung động trước một con người khác, trước là thế, sau vẫn vậy.

Quyển album đã lật tới trang cuối cùng, giống như kí ức của tháng năm tươi đẹp kia, cuối cùng cũng đã khép lại. Thực tại trở về trong tâm trí tôi, rõ nét như sự im lặng của màn đêm bao bọc. Không thể nào trở về nữa, chỉ có thể giữ tất cả trong tâm trí, một giây phút nào đó sẽ hồi tưởng lại, một lần sống lại trong hồi ức, dẫu cho chỉ là một giấc mơ.

Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ khoảng không gian lặng lẽ vô tận. Tôi lướt qua dòng chữ nhấp nháy trên màn hình, tim đột nhiên đập nhanh một nhịp, lại trở về bình lặng như trước. Tôi cười chua xót. Tôi cũng đoán được, cuộc gọi này, là vì cái gì.

Ngón tay dừng lại trên bàn phím hồi lâu, cuối cùng cũng nhấn nút nghe. Đầu dây bên kia là một khoảng im lặng kéo dài, là ngập ngừng, là lo lắng, hay là… không nỡ?

Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, cuối cùng người ấy cũng cất tiếng. Tiếng nói quen thuộc đến thế, lại không giữ được sự ngọt ngào ban đầu.

“Yên Tuyết…”.

Tôi không đáp, cũng bởi vì không biết nói cái gì. Nên nói gì? Tôi cũng không biết. Nên chỉ có thể dùng sự im lặng, che đi cảm xúc sâu thẳm trong lòng.

“Anh sắp đi rồi…”.

Lại là im lặng. Dường như mỗi lời anh nói đều phải trải qua một sự đấu tranh dữ dội trong lòng. Có hay không? Tôi không biết, nhưng tôi thực sự hy vọng là có…

“Anh… có thể gặp em lần cuối được không?”.

Cuối cùng…

Tôi mỉm cười, cũng không hiểu nổi cảm xúc ẩn chứa trong nụ cười đó. Là chua xót, là tự giễu, là nhớ thương… hay… chẳng là gì cả?

“Được. Ở đâu?”

4. Vĩ Phong

“…I give You my destiny
I’m giving You all of me
I want Your symphony
Singing in all that I am
At the top of my lungs I’m giving it back…” (4)

Tôi lặng yên nhìn Yên Tuyết cố gắng dùng thỏi son môi tô nhòa đi nét nhợt nhạt. Cho dù không hỏi, tôi cũng biết cô ấy muốn làm gì. Yên Tuyết, tại sao định mệnh của em lại là người đó? Tại sao trái tim em… lại không thể để lại một chỗ trống cho bất kì ai? Cho dù người ấy đã buông tay, đã để em lại phía sau, tình yêu của em vẫn vẹn nguyên như trước, là vì cái gì?

Nhìn cô ấy cố gắng tập mỉm cười trước gương, tôi đột nhiên nghĩ, nếu như để anh ta thấy cô ấy bây giờ, liệu có nhẫn tâm rời đi như thế hay không? Có lẽ là không, nhưng có lẽ cũng là có. Anh ta sẽ không rời đi ngay, nhưng sớm muộn vẫn sẽ làm như vậy, có điều gì khác chứ?

Giá như có thể… Nhưng nếu dễ dàng đổi thay như thế, trên đời này, đã không tồn tại thứ gọi là định mệnh…

“Chúng ta đi được rồi!”. Tôi nhìn thấy Yên Tuyết mỉm cười, vẫn dịu dàng như cũ. Mọi thứ đều đã khác, tất cả đều không còn như xưa nữa, chỉ có duy nhất nụ cười ấy, vẫn nguyên vẹn, không hề thay đổi.

Sức khỏe của Yên Tuyết đã rất yếu, yếu đến mức còn không thể đứng vững. Nhìn cô ấy gắng gượng trước mặt, chỉ có thể lặng lẽ đau lòng. Cô gái như đóa hoa tuyết mong manh đó, lại kiên cường đến thế. Mà kiên cường… cũng chỉ là vì một người.

Tôi muốn đưa tay dìu cô ấy, lại bị cô ấy gạt ra.

“Nếu anh không an tâm, vậy đi bên cạnh em là được rồi. Em không thể để anh ấy…” Yên Tuyết cúi đầu, giọng nói trầm xuống. “Không thể để anh ấy… nhìn thấy em như vậy…”

Tôi rốt cuộc không thể chịu đựng nổi, nhưng lại chua xót phát hiện, bản thân bất lực đến thế, không thể làm gì khác cho cô ấy, không thể nắm lấy tay cô ấy, không thể xóa đi vết thương in hằn trong trái tim nhỏ bé kia, lại càng không thể cướp cô ấy trở về từ bàn tay của số phận.

Yên Tuyết không nói gì nữa, chật vật bước về phía cửa. Mới đi được mấy bước, đã có thể nhìn thấy rõ những giọt mồ hôi lấm tấm trên vầng trán cao trắng ngần. Cô ấy mím môi, vẫn cố gắng tự mình bước tiếp.

Nhìn đôi vai mảnh mai gầy yếu giấu sau lớp áo len dày, tôi kiên quyết kéo tay Yên Tuyết, quỳ một chân dưới nền đất, đưa lưng về phía cô ấy. Cô ấy hiểu ý của tôi, nhưng dường như vẫn còn lưỡng lự.

“Yên tâm đi, ra đến bên ngoài anh sẽ thả em xuống. Em cứ đi như thế rất tốn sức, hơn nữa bao giờ mới có thể ra tới cổng bệnh viện”.

Cô ấy không nói gì. Hai cánh tay mảnh mai quàng qua cổ tôi. Tôi đứng lên, cảm thấy trên lưng dường như chẳng tồn tại một chút sức nặng nào. Yên Tuyết vốn đã rất gầy, bây giờ lại giống như một cánh hoa mỏng manh không sức sống, tưởng chừng sẽ theo gió bay đi bất cứ lúc nào.

Yên Tuyết, nếu như em kiên quyết cả đời này sẽ làm cái bóng lặng lẽ đứng sau người đó, vậy thì cứ như vậy đi, để anh làm đôi vai của em, làm nơi nương tựa cuối cùng…

5. Yên Tuyết

“…Hold, hold me for a while
I know this won’t last forever
So hold, hold me tonight
Before the morning takes you away…” (5)

Anh hẹn tôi ở một quán cà phê cách bệnh viện không xa. Khi chiếc taxi vừa dừng lại, tôi đã nhìn thấy anh qua lớp cửa kính mỏng dán đầy những đóa hoa tuyết trắng. Đẩy cửa bước ra ngoài, một cơn gió lạnh lẽo lùa qua khiến tôi khẽ run lên. Bầu trời giữa tháng mười hai, ảm đạm đến thê lương, từng cơn gió lại càng tô đậm thêm cảm giác buốt giá.

Đối lập với không gian bên ngoài, bên trong quán cà phê lại là một khung cảnh ấm áp êm đềm. Ánh đèn vàng tỏa ra cảm giác dịu dàng, một nghệ sĩ dương cầm ngồi bên góc trái đang đàn một bản nhạc nhẹ, mang theo chút âm hưởng man mác buồn.

Tôi bước thật chậm về phía anh. Chỉ sợ bước nhanh một chút sẽ quá sức, sẽ lộ ra thần sắc xanh xao.

Anh vẫn như vậy, không có chút gì thay đổi. Vẫn đôi mắt nâu dịu dàng ấm áp, nụ cười như tia nắng ban mai rạng ngời. Tôi kéo chiếc ghế, ngồi xuống đối diện anh. Gương mặt ngược chiều ánh sáng của anh phủ lên một tầng u buồn. Không biết liệu có phải ảo giác kết từ khát vọng và thương nhớ, tôi dường như nhìn thấy trong đôi mắt anh một tia lưu luyến không đành lòng. Trong tim chợt nhói, lại chỉ có thể mỉm cười. Tại sao phải buồn, tại sao phải lưu luyến? Bầu trời của anh đang rộng mở, chỉ cần sải đôi cánh cứng cáp và mạnh mẽ, đôi tay anh… sẽ chạm tới ước mơ bấy lâu nay. Để em ở lại nơi này, lặng lẽ dõi theo bóng anh đi, lặng lẽ nguyện cầu anh hạnh phúc.

Giống như cả thế kỷ đã trôi qua, không gian chỉ yên lặng như thế. Từng giây từng phút như kéo dài tới vô tận. Đã từng là tất cả, nhưng nay lại chẳng là gì. Hai từ “Mãi mãi” kia người từng nói, nay đã vĩnh viễn tan vào hư vô, không lối thoát, không hy vọng, lặng lẽ tan đi như đóa hoa tuyết ngày cuối đông.

“Yên Tuyết…”.

Anh cúi đầu thật thấp. Những sợi tóc đen nhánh phủ xuống vầng trán cao. Tách cà phê trước mặt bốc hơi nghi ngút, tạo thành một tầng sương mờ, che đi nét mặt người.

“Cậu ấy rất tốt…”.

Một câu nói không đầu không đuôi, nhưng tôi vẫn hiểu. Tôi đương nhiên hiểu anh muốn nói gì, giống như trước kia, những gì không nói, những gì giấu kín trong lòng, chúng tôi đều có thể hiểu. Nhưng tôi thà rằng mình không hiểu, thà rằng chưa từng hiểu anh, thà rằng chưa từng có anh…

Mỗi một khoảnh khắc đối diện lại như có một con dao nhỏ… đâm thật sâu… thật sâu vào tim… Từng giọt máu rơi xuống đáy lòng, phủ lên vết thương chưa kịp lành.

“Em biết!”.

Nhưng biết thì phải làm thế nào? Định mệnh đã chỉ định con đường đi của cuộc đời tôi. Trái tim đã trao đi không cách nào lấy lại. Cho dù có muốn… thời gian… cũng không cho tôi cơ hội nữa…

Qua khung cửa kính, tôi nhìn đường xá tấp nập người đi lại. Ai nấy vội vàng kéo cao cổ áo, bước những bước vội vã băng qua phố xá lặng lẽo đến buốt giá. Ngày đông… thật lạnh… Tim… cũng thật lạnh….

“Yên Tuyết… Ngày mai… anh đi rồi”.

“Vâng!”. Tôi khẽ đáp một tiếng, cố gắng nở một nụ cười thật nhẹ nhàng. “Chúc anh thành công… và hạnh phúc…”

Cứ nghĩ rằng lòng sẽ đau khổ, không ngờ chỉ là một khoảng bình lặng, không còn gì khác. Nhưng, trong lòng tôi hiểu rõ, cho dù là gần nhau trong gang tấc, cũng đã xa tận chân trời. Trái tim anh đã không còn đặt ở nơi em nữa, nó đã đi theo khát vọng, đã hướng đến bầu trời rộng mở, vậy thì ở lại hay không có khác gì nhau?

“Anh cũng nên về chuẩn bị đồ đạc”. Tôi mỉm cười, nói tiếp. “Em cũng còn bận chút việc. Em về trước”.

Không đợi anh trả lời, tôi đứng dậy, quay bước. Cho dù nói trong lòng bình lặng, lại không thể nào quên được tất cả những gì đã từng có. Tất cả đều đã không thể trở về. Anh… cũng không thể trở về…

“Yên Tuyết!”. Tôi dừng bước, vẫn không quay đầu, chỉ nghe thấy tiếng anh vang lên thật khẽ. “Em nhất định phải sống hạnh phúc!”.

Tôi mỉm cười, cũng không nói gì thêm nữa, lại tiếp tục bước đi. Hạnh phúc của em, kể từ ngày đóa hoa của ký ức phai tàn… cũng đã vĩnh viễn chôn vùi…

Cửa taxi đóng lại. Tôi vẫn còn thấy anh ngồi sau cánh cửa kính, nhìn về phía tôi. Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, tôi tựa đầu vào cửa sổ. Một giọt nước mắt ấm nóng tràn qua khóe mắt, lăn qua gò má, rớt xuống trên vai áo… biến tan…



6. Đồng Thiên



“For giving you every thing that you dreamed
For taking it back when I fled the scene
Sorry love, for wasting your time

And I’m so sorry that I hurt you
Sorry that I fell through
Sorry I was falling in love with you
Im sorry that it came true but sorry doesn’t turn back time…” (6)

Mở mắt. Lại một lần tự kéo mình trở về từ trong giấc mộng. Chỉ thấy trong lòng một mảng trống rỗng, lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm. Bên ngoài, từng đám mây trắng lướt qua, để lại một cảm giác cô độc không gì xóa nổi.

Thất thần trong giây lát, trong tâm trí lại hiện lên bóng hình mong manh nhỏ bé đó, giống như lật ngược những trang kí ức, trở về tháng năm đã quá xa xôi. Những cánh hoa đỏ rực bay tán loạn, tà áo trắng dịu dàng nhẹ lướt qua, đôi mắt trong veo và nụ cười bình lặng. Cả thế gian dường như thu nhỏ trong ánh nhìn của cô ấy. Nét cười như đóa hoa tuyết mong manh, dịu dàng thoáng qua rồi tan biến. Đã từng nghĩ, suốt cuộc đời này, chỉ cần em hạnh phúc, tất thảy đều không còn gì quan trọng nữa. Đã từng nghĩ, sẽ làm tất cả để giữ lấy nụ cười đó, nhưng đến cuối cùng mới phát hiện ra, bản thân không thể nào làm được. Đã từng nghĩ, sẽ nắm lấy bàn tay ấy đến giây phút hơi thở cuối cùng phai nhạt, vậy mà… cũng không vượt qua được thử thách khắc nghiệt của cuộc đời.

Tình yêu của tuổi trẻ, giống như một ngọn lửa tràn đầy nhiệt huyết, mạnh mẽ bùng cháy, cố chấp chống chọi với tất cả giông tố. Nhưng đến khi những giây phút ấy qua đi, ngọn lửa cũng dần dần tắt lụi, lạnh đến vô tình.

Yên Tuyết… Cái tên ấy đã vĩnh viễn khắc sâu vào tâm khảm. Chỉ cần một lần vô tình nhắc lại, trái tim sẽ đau đến không thở nổi, như một vết thương sẽ không bao giờ lành.

Yên Tuyết… Cho dù có nói ngàn vạn lần xin lỗi vẫn là không đủ. Anh biết, là chính anh đã giết chết những kỷ niệm của chúng ta, là chính anh đã dứt đi sợi dây ràng buộc giữa hai chúng ta. Đã từng nghĩ rằng, sẽ làm đôi cánh vững chắc chở che cho em suốt cuộc đời, nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi cám dỗ của ước mơ và hoài bão. Là khát vọng của anh quá lớn, đã lãng quên em trong thế giới của chính mình. Là tình yêu của anh không đủ, để cố chấp giữ lấy em, cố chấp ở bên em.

Phút giây giằng xé trái tim anh nhất, vẫn là khoảnh khắc em quay đi, giữa một bầu trời hoàng hôn đỏ rực sắc thê lương. Khi nụ cười em hờ hững chạm vào những năm tháng đã đi qua, một cánh hoa ảm đạm rơi trên đôi bờ vai mỏng manh.

“Hoa đã tàn rồi… anh có thấy không?”.

Khoảnh khắc ấy, khi giọt nước mắt cuối cùng của em biến mất trong không gian mờ ảo, em tưởng rằng anh không biết, kì thực, anh đã thấy, nhưng vẫn nhẫn tâm quay bước đi.

Hoa nở, rồi sẽ tàn, giống như tất cả những gì đã qua, đã khoe sắc hương suốt quãng thời gian dài của kí ức, giờ phút ấy đã chậm rãi tàn phai. Tình yêu của em là cố chấp vượt qua tất cả, anh lại không làm được như thế. Vậy nên, Yên Tuyết… khi tất cả đặt dấu chấm hết ở nơi này, hi vọng em sẽ tìm thấy một điểm khởi đầu mới… không giống như anh…

Không gian tiếp tục chao đảo theo những đường lượn vòng trên không trung. Ánh sáng bên ngoài yếu dần, trải vào không gian một sắc màu ảm đạm.

Không thể nói sau những gì đã qua vẫn không hề hối hận. Chỉ là… cho dù có một cơ hội quay lại từ đầu… tất thảy… có lẽ… đều không có gì đổi thay…



7. Yên Tuyết



“…Sẽ không nuối tiếc vì tình yêu anh dành cho em

Là hạnh phúc nhất trong những điều em đã ước mơ.

Nếu anh có thể biết được

Những giây phút bên anh là…

Những kí ức yên vui ngọt ngào với em…” (7)



Không khí của buổi sớm trong lành chậm rãi tràn vào phổi, đong đầy hương vị thanh khiết thoải mái. Những đóa hoa trong khu vườn nhỏ phía sau bệnh viện bắt đầu hé nở đón chào ngày mới, dịu dàng khoe sắc tỏa hương. Ánh nắng ban mai rót qua những tán lá rậm rạp, đổ xuống bụi cỏ xanh non mơn mởn tràn đầy sức sống. Tiếng chim ríu rít mở một ngày mới tươi vui.

Vạn vật đều ngập tràn trong muôn màu cuộc sống. Cuộc sống của tôi… lại đang dần dần mất đi sắc màu. Khi mở mắt đón một ngày mới, nhận thấy cảm giác khác lạ trong cơ thể, tôi đã hiểu, khoảnh khắc ấy… không còn xa nữa…

Phong đến từ rất sớm, thậm chí trước cả khi tôi tỉnh dậy. Anh chưa từng tới sớm như vậy, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh giường tôi. Cũng thật tốt! Trong những khoảnh khắc cuối cùng, có một người thân thiết bên cạnh, cũng sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa.

Tôi đã sớm đoán trước khoảnh khắc ấy, nên đối với tất thảy, đều cảm thấy bình thản tĩnh lặng, không lo sợ, không tiếc nuối, cũng không còn khúc mắc trong lòng. Một đời cố chấp như vậy, có lẽ cũng quá đủ rồi, cuối cùng vẫn nên tìm cho mình một chốn bình yên, vô lo vô nghĩ, không có quá khứ, cũng không có tương lai, chỉ có một dòng sông bình lặng trôi đi, qua những tháng ngày không mỏi mệt, không yêu thương cũng không oán trách, đơn thuần như thế, êm đềm như thế.

Phong để tôi ngồi cạnh bên anh, đầu tựa trên vai anh. Cả người cũng đã không còn sức lực, chỉ có thể dồn toàn bộ sức nặng sang người anh. Anh lặng im không hề nói gì, chỉ có đôi bàn tay đang nắm chặt tay tôi nói cho tôi biết, trong lòng anh, cũng đang là một cảm giác bất an.

Một quãng thời gian dài trải qua bao nhiêu biến cố, tất cả cũng đã ngủ quên trong thầm lặng. Xóa hết đi yêu thương và đau khổ, xóa hết đi tất cả những gì đã từng gìn giữ.

Nhìn lên bầu trời cao xanh thẳm, lại nhớ tới ánh mắt và nụ cười quen thuộc. Bầu trời ở nơi này, đã vĩnh viễn ở lại phía sau lưng anh, để mở ra một khung trời mới, nơi anh thực sự thuộc về. Sợi dây cuối cùng đã đứt, không còn gì níu lại bước chân anh nữa, chỉ hi vọng anh sẽ vĩnh viễn không quên, nơi này đã từng có một cô gái, cố chấp yêu anh, cố chấp đợi chờ, cố chấp giữ lấy tất cả những kỉ niệm đã từng đi qua. Em biết bản thân cố chấp, nhưng vẫn chưa từng hối hận. Một đời người ngắn ngủi, chỉ cần một lần được yêu hết mình, chỉ cần một lần anh hứa sẽ yêu em mãi mãi, em đã không còn gì oán trách. Để trái tim em ở lại phía sau lưng, anh cứ tiếp tục hướng theo bầu trời của chính mình, thực hiện ước mơ và khát vọng anh đã từng ấp ủ.

Mặt trời lên cao dần. Đôi bàn tay lại dần dần mất đi cảm giác ấm áp, chỉ còn lại sự lạnh lẽo đến cực điểm.

“Phong…”. Tôi nhắm chặt đôi mắt, khe khẽ gọi tên người bên cạnh. “Đừng tiếp tục cố chấp nữa. Cuộc đời này, có em cố chấp là đã quá đủ rồi. Anh phải đi! Ở một nơi nào đó… sẽ có hạnh phúc dành cho anh…”

Mọi cảm giác dần dần biến mất. Ngay cả cái lạnh ngấm vào xương tủy cũng lặng lẽ nhạt dần, cũng không còn cảm thấy cái nắm tay ấm áp của Phong nữa.

“Em cảm thấy rất mệt… Hãy để em nghỉ một lát…”.

Yêu thương đủ rồi, đau cũng đủ rồi. Tâm hồn mệt mỏi, có lẽ nên tự mình tìm lấy một chốn nghỉ ngơi.

Thế gian trở nên tĩnh lặng không sắc màu, không buồn, không vui, không xót xa, không thương nhớ, không còn ấm áp, không còn giá băng…



Nếu như cuộc đời của mỗi người có một thiên sứ đứng sau lưng lặng lẽ nhìn theo, trông theo từng bước chông chênh giữa dòng đời nghiệt ngã, thì em, cả cuộc đời này… sẽ vĩnh viễn là thiên sứ đứng sau lưng… nguyện cầu cho anh… cùng anh đi đến cùng trời cuối đất, không oán không hối…



____________________________________________________



(1) Ca từ trích trong bài hát “Bí mật cuối cùng của em” – Bích Phương.

(2), (3) Trích trong bài hát “Betrayal” – Yao Si Ting.

(4) Trích trong bài hát “Only hope” – Mandy Moore.

(5) Trích trong bài hát “Hold me for a while” – Rednex.

(6) Trích trong bài hát “Sorry that I loved you” – Anthony Neely.



(7) Trích trong bài hát “Bí mật cuối cùng của em” – Bích Phương.

______________________________________

 Nazu Kẹo Đắng

Blog Truyện Hiệp Sĩ

truyenhiepsi

Truyện được sưu tầm chia sẻ trên các web miễn phí...

Tìm Kiếm Truyện

Theo dõi blog!

Nhận bài viết mới qua email. Chỉ cần nhập địa chỉ email của bạn dưới đây nếu bạn muốn đăng ký!