Tác Giả: CatPrinceLeo
- Thằng ấy là đồng tính mày biết không?
- Thật á?! Nhìn tướng tá thế mà đồng tính?
- Ừ. Nó đeo khuyên tai bên phải thôi, mày không thấy à?
- Có á?! Chắc lại muốn thể hiện bản thân chứ gì. Đúng là quái đản.
Trên dãy hành lang dẫn đến thư viện, Hoàng vô tình nghe được cuộc đối thoại không mấy hay ho mà tiêu điểm lại là mình, cậu cũng chỉ biết thở dài chán chường.
Biết làm gì hơn, những điều họ nói đâu sai. Bản thân đeo khuyên tai bên phải chính là nhắc nhở rằng mình là ai, phải hành động xử sự thế nào cho đúng. Mẹ cũng đã ủng hộ quyết định ấy của mình chứ đâu? Thôi thì cứ lờ đi là tốt nhất. Hoàng thầm nhủ thế.
- Rảnh rỗi không gì làm lại ra đây nói bóng nói gió thế hử?
Một giọng nói to vang lên sau lưng hai người kia làm cả họ và Hoàng giật bắn. Ngoái lại thì điếng hồn nhận ra chủ nhân của giọng nói ấy không ai khác chính là Dương, cô nàng nổi tiếng là ‘con cưng’ của hiệu trưởng.
- Còn không mau xin lỗi?!
Tiếng nói của người có địa vị nhất nhì trong trường quả là rất uy. Hai nữ sinh kia sợ run người, chỉ biết làm theo chứ không dám chống đối. Họ lí nhí câu xin lỗi rồi vội chạy biến đi mà khuôn mặt hãy còn trắng bệch.
- Lũ phiền phức!
Dương hừ mũi lừ mắt nhìn theo cho đến khi bóng họ khuất dần trên dãy hành lang.
- Thôi nào, đừng cáu. Họ cũng nói đúng mà.
Từ tốn bước lại gần, Hoàng khẽ mỉm cười, nhẹ đáp.
- Vì thế nên mới để tụi nó nói này nói nọ hử? Hiền cũng vừa thôi, có ngày nó lấn lướt cho mà xem.
Chịu không nổi tính tình dễ dãi quá mức ấy của Hoàng, Dương tức mình đanh mặt lại thụi nhẹ một cái vào tay mắng. Hoàng cũng không kêu đau, chỉ mỉm cười thật nhẹ nhàng.
- Tớ biết rồi. Lần sau tớ sẽ không để người khác nói thế nữa.
- Nhớ đấy! Mà cậu đang tới thư viện à?
- Ừ, tớ đến trả sách.
- Vậy đi chung. Tớ cũng cần mượn vài cuốn thơ văn đây.
Nói rồi Dương liền kéo tay Hoàng đi không ngần ngại. Cả hai cứ thế, sánh bước bên nhau đầy kiêu hãnh, trước những cái nhìn ngưỡng mộ lẫn miệt thị.
Hoàng và Dương là đôi bạn thân, tính đến giờ đã được ba năm. Hoàng rất mến mộ Dương, còn Dương thì luôn thán phục Hoàng. Hình tượng nhau trong lòng cả hai, lúc nào cũng luôn là đẹp nhất. Có lần không nén nổi thắc mắc, Hoàng gặng hỏi, sao lại chơi với cậu sao lại nói chuyện với cậu, dù biết cậu là đồng tính nhưng sao vẫn đối đãi với cậu tốt thế? Lúc đó, Dương chỉ đáp một câu rành rọt, cậu là đồng tính thì sao? Cậu cũng là con người, cũng là sinh vật bậc cao như tất cả mọi người. Thế thì có vấn đề gì? Nhờ câu nói đó của Dương mà Hoàng mới biết, không phải ai cũng kì thị người đồng tính. Dương bộc trực thẳng thắn, dám nói dám làm, nghĩ gì nói đó, tỏa sáng như đúng cái tên của mình. Cô có lập trường và chính kiến riêng, ai cũng nể phục và kính trọng cô, trong đó có Hoàng.
Bản thân mình, Hoàng lúc nào cũng e dè tự ti, chỉ biết rụt cổ né tránh như một con ốc sên với chiếc vỏ của mình. Nhưng cậu không hẳn đã không có ưu điểm. Thật thà, lịch sự, lễ độ, kính trên nhường dưới. Đó là điểm mà Dương thích nhất ở Hoàng. Đặc biệt là nụ cười của cậu, lúc nào cũng dịu nhẹ như gió thu vậy.
- Tí về ăn kem nhá, trời nóng quá.
Bước ra thư viện với chồng sách khệ nệ trên tay, Dương huých nhẹ tay Hoàng hỏi.
- Được. Vậy chỗ cũ ha?
Đẩy gọng kính đen vừa chạy tuột xuống sống mũi lên, Hoàng nháy mắt cười cười.
- Ừ! Thôi tớ về lớp, tí gặp.
Làn môi mỏng cong lên thành một vòng bán nguyệt hoàn hảo, Dương vui vẻ nói rồi chào Hoàng về lớp.
Chờ bóng Dương khuất dần sau tán cây gần phía cầu thang, Hoàng khẽ đánh tiếng thở, lơ đễnh ngước lên bầu trời.
Không một gợn mây, xanh và trong vắt như hồ nước thu, thật đẹp.
…
- Cậu biết tin gì chưa, anh Hải sắp về rồi ý!
Sau một hồi ăn hết gần năm li kem nhãn be bé, Dương mới hớp một ít
nước lọc, hí hửng khoe Hoàng, vừa nói vừa cười vui vẻ hết sức.
- Thế à? Là con của người bạn thân của mẹ cậu phải không?
Hoàng từ tốn hỏi, đồng thời khẽ ra hiệu cho nhân viên đem lên vài li kem nữa vì cậu biết một khi cô bạn vui thì sẽ ăn rất nhiều.
- Ừ! Anh ấy hơn tụi mình bốn tuổi, du học ở Úc, vừa mới hoàn thành khóa cuối. Nghe đâu là về ở hẳn đấy.
Lời nói pha đầy ý cười, cô nhóc hứng khởi khoe Hoàng về anh chàng tên Hải kia.
- Hai mươi hai tuổi rồi à? Lớn nhỉ. Mà hình như cậu vui lắm thì phải. Nãy giờ cứ cười hoài.
Bán tính bán nghi có chuyện không bình thường, khóe môi có hơi nhếch lên, Hoàng đưa một tay chống lấy cằm nghiêng đầu hỏi.
Bị nói trúng tim đen, Dương giật nảy, mặt từ từ đỏ lựng lên. Cô nàng bắt đầu xua tay chối đây đẩy, nào là làm gì có, cậu cả nghĩ quá, rồi tới chẳng qua chỉ là lâu rồi không gặp nên mới mong thế thôi,…
Trong lúc Dương huơ tay múa chân loạn xạ để biện hộ cho mình, Hoàng không chen vào đến nửa lời. Chỉ đợi khi cô nàng thấm mệt hạ chân hạ tay xuống, cậu hấp háy mắt:
- Thích người ta đúng không?
- C-Cái gì?! Cậu đừng nói bậy. Làm gì có chuyện đó chứ?! Mặc dù mẹ tớ và mẹ anh ấy đã hẹn tương lai gần sẽ làm thông gia của nhau nhưng không có nghĩa là tớ thích anh ấy nhá! Anh ta chẳng có gì đáng để tớ thích hết. Còn lâu mới lọt vào mắt tớ. Hahaha!
Đoạn Dương hất mặt lên giả lả cười mà miệng thì méo xệch, mặt mũi đỏ tía tai. Điều đó chứng tỏ cô nàng đang nói dối.
Chỉ hé miệng nói một câu thôi mà khổ chủ đã lôi ra hàng đống lí lẽ cùn để biện minh, Hoàng cam đoan một điều:
- Cậu thích anh ấy rồi.
Sau buổi ăn kem đầy vui nhộn ấy, cuối cùng Dương cũng đã thừa nhận với Hoàng rằng cô thật sự thích Hải, từ lâu lắm rồi.
Do cả hai bà mẹ vốn là chỗ bạn bè thân thiết nên việc hai bên lâu lâu cùng nhau ra ngoài chơi cũng không có gì là lạ. Chẳng những thế họ còn dắt theo cả hai đứa con của mình, bông đùa nói “Cho hai đứa gặp mặt vị hôn thê tương lai của mình trước để sau này khỏi ngỡ ngàng.”
Còn nhớ lúc đó, Dương chỉ mới sáu tuổi còn Hải thì đã mười tuổi. Cả hai thân thiết nhau như anh em ruột thịt, có gì cũng đều chia sẻ với nhau. Tuổi thơ cứ thế êm đềm trôi qua, gắn liền với bao kỉ niệm đẹp. Cũng như thế, tình cảm cứ ngày một lớn dần, cho đến khi mà nhận ra đó là tình yêu thì cũng là lúc mà cả hai phải chia tay nhau. Bốn năm du học không phải là khoảng thời gian dài mà cũng chưa hẳn là khoảng thời gian ngắn, chỉ sợ một lúc nào đó những hồi ức đẹp đẽ ấy sẽ như cánh máy bay kia, bay thẳng lên trời cao, từ từ biến mất.
- Ra cậu thích anh ta từ hồi còn bé tí à?
Nhấn mạnh cái pê đan để xe chạy nhanh hơn, Hoàng ngoái đầu lại phía yên sau hỏi.
- Ừ.
Dương gật nhẹ đầu.
- Cậu có nói với anh ấy chưa?
- Rồi. Nhưng anh ấy bảo chỉ là cảm xúc nhất thời, chưa có thể nói được. Anh còn bảo chờ khi nào tớ thật sự trưởng thành thì hãy hỏi lại anh ấy một lần nữa, lúc đó mới chắc chắn.
Gục đầu vào lưng Hoàng, Dương đánh tiếng thở dài chán chường.
Nghĩ lại thì ngày hôm đó, cô đã lấy hết can đảm để gửi một cái email tỏ tình với Hải nhưng câu trả lời nhận được có phần hơi hụt hẫng nên có chút buồn. Kể từ đó, cô luôn tự nhủ, sẽ chờ, chờ đến khi anh quay lại, đến khi mình thật sự đã lớn để có thể đường hoàng đứng trước mặt và nói lời yêu anh.
- Khi nào anh Hải về?
- Hình như chủ nhật này. Hay cậu ra đón anh ấy cùng tớ nhé?
- Ừ, cũng được.
…
–Sáng chủ nhật–
Choàng tỉnh sau giấc ngủ say nhưng chưa ra khỏi giường vội, Dương thơ thẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, trông những cụm mây trắng bồng bềnh trôi ngang giữa khoảng trời cao lồng lộng. Cơn gió từ đâu hiu hiu thổi, tình nguyện đem cái nóng nực trong phòng đi, hào phóng để lại sự mát mẻ ở mọi ngóc ngách. Điều đó khiến Dương hài lòng.
Cứ nằm thế thêm một chút, cô nhóc cuối cùng cũng chịu vươn mình ngồi dậy. Trong lúc xoay tay xoay chân khởi động một lát, như sực nhớ gì đó, Dương chụp ngay lấy cái đồng hồ, nhìn nó một hồi rồi rú lên:
- Trời đất ơi! Trễ giờ rồi!!!
Sau đó cái đồng hồ bị ném phịch lên giường.
Kim dài chỉ số mười hai, kim ngắn chỉ số tám. Tám giờ đúng. Trong khi đó giờ máy bay đáp lại là bảy giờ rưỡi.
Trễ hẹn nửa tiếng.
Vội vệ sinh cá nhân rồi thay đồ, cô nàng mở tung cửa phòng, chạy như bay xuống nhà. Tới phòng khách thì thấy mẹ và dì Hân – bạn thân của mẹ, đồng thời là mẹ Hải – đang cùng nhau thưởng trà nói cười vui vẻ.
- Dậy sớm thế con gái? Hôm nay chủ nhật mà.
Liếc thấy Dương, mẹ đặt tách trà trên tay xuống, mỉm cười hỏi.
- Mẹ, sao không gọi con dậy?! Còn phải đi đón anh Hải nữa! Chào dì ạ!
Vẫn không quên chào hỏi trong khi đang nói lời dỗi hờn với mẹ, Dương nhanh chóng lấy trong tủ giày ra đôi converse đen, xỏ vội vào chân rồi toan chạy ra khỏi nhà.
- Từ từ, ăn sáng cái đã con.
Đứng chặn ngay trước cửa, dì Hân nhẹ nhàng bảo, đẩy hai vai của nó đi thẳng vào bếp.
- Nhưng…anh Hải…
Dương chau mày nhìn, ấp úng nói.
- Con không phải lo, nó sắp về rồi.
- Ơ? Ai đón ạ?
Nó ngơ ngác hỏi.
- Một người quen của con. Thôi ăn sáng đi nào.
Câu trả lời nửa úp nửa mở ấy của dì Hân làm nó càng thêm khó hiểu nhưng cũng chẳng dám hó hé thêm gì, đành ngậm ngùi ngồi vào bàn, múc từng thìa cháo thịt do mẹ nó nấu trệu trạo nuốt. Ngon, nhưng lại nguội mất rồi. Phải chi dậy sớm hơn để ăn lúc còn nóng thì hay biết mấy…
–Sân bay Tân Sơn Nhất, 8:05–
Đứng giữa dòng người đông đúc, hơi người tỏa ra cộng thêm khí trời gay gắt của mùa hè, Hoàng nhanh chóng vã mồ hôi đầy người. Từng giọt nhễ nhại chảy dài trên khuôn mặt, làm cho phần tóc ở hai bên thái dương bết dính cả lại. Ngay cả phần lưng áo vốn là màu xanh lơ, giờ lại ướt thẫm tạo thành mảng tối màu. Đưa tay gạt đi dòng mồ hôi ở bên gò má, Hoàng kiên nhẫn nhìn thêm một lần nữa nhưng vẫn không thấy người cần tìm, bất lực tặc lưỡi.
“Hay anh ấy chờ lâu quá nên về trước?”
Hoàng thầm nghĩ, khẽ thở hắt chán nản. Nhưng không vì thế mà cậu lại bỏ cuộc. Dì và cô đã có lòng nhờ mình đến thế, ít ra cũng phải giúp được một chút. Vả lại còn một người nữa rất mong chờ người tên Hải này về mà.
“À, Dương nó chưa dậy con ạ. Tối qua thức khuya quá mà. Chắc tại nôn gặp Hải quá mới vậy.”
“Vậy giờ làm sao ạ?”
“Chà, cũng khó nhỉ. Cô và dì sắp phải đi công chuyện nên không đi được. Hay nhờ con đón anh Hải hộ nhé?”
Cô chỉ nhờ thế thôi, không ép buộc gì nhưng cậu vẫn gật đầu nhận lời, coi đó như một trách nhiệm vậy. Cứ xem như là trả lại một phần món nợ nghĩa tình với Dương. Cậu thầm nhủ thế. Và cũng lấy đó làm động lực, quyết chí tìm bằng được Hải đem về cho Dương!
- Cố lên, cố lên!
Giơ cao hai nắm tay lên, Hoàng hô hào tự cổ vũ, khích lệ bản thân hăng hái hơn một chút rồi lại tiếp tục tìm người.
Cùng lúc đó, ngay phía ngoài sân bay, hình ảnh một người thanh niên cao ráo với vẻ điển trai lịch lãm nhưng thoáng chút gì đó trầm mặc đã đứng chờ ngay tại đó từ lâu.
“Chậc, vẫn chưa ai tới.”
Nghĩ thế rồi anh lần nữa đánh tiếng thở dài chán nản. Biết tính mẹ là chúa lề mề nên đã ý nhị bảo mẹ tới sớm mười phút mà rốt cuộc chẳng những người không thấy mà còn bị bắt đứng dang nắng thế này. Đúng là cách chào mừng đứa con trai lặn lội gần mấy ngàn cây số trở về độc nhất vô nhị. Càng nghĩ càng thấy nản. Mà một khi anh đã thấy nản thì việc duy nhất anh làm để giải tỏa chính là hút thuốc. Nhưng phải miễn cưỡng lắm anh mới hút bởi đối với anh, hút thuốc không phải là thói quen mà chỉ như là một thú giải trí tầm thường.
Lấy gói thuốc hút dở ra, Hải rút một điếu thuốc, ngậm một đầu trong miệng và bắt đầu châm lửa. Lửa bén, thuốc cháy đều. Rít lấy một hơi rồi phả ra từ từ, Hải ngẩn người nhìn làn khói trắng xóa mờ ảo trước mặt. Tuy là khói từ lá thơm nhưng một khi đã vào điếu thuốc này thì tuyệt nhiên chẳng còn gì tốt lành. Rít thêm một hơi nữa rồi thôi, anh cũng chả thiết tha gì với cái thứ độc hại này là mấy.
Lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, Hải dập tắt tàn lửa đi rồi tìm thùng rác gần đấy mà bỏ.
- A! Xin lỗi. Cậu có sao không?
Trên đường đi vô tình va phải một cậu nhóc chạy ngược hướng với mình làm cậu ta hơi ngả người về phía sau, Hải vội đưa tay đỡ lấy, lịch sự hỏi.
- Vâng, không có gì. Em không…sao…
Bấu nhẹ vào tay áo người đối diện, cậu nhóc ấy thở dốc trả lời rồi đột ngột lịm đi bất tỉnh. Hoảng hồn, Hải lay mạnh người cậu ta, luôn miệng gọi cậu ấy tỉnh dậy nhưng không mảy may thành công, anh đành dìu cậu ấy lên ban công – nơi ít người và thông thoáng nhất. Nhưng mà một tay xách túi nặng, một tay dìu người, đã vậy còn đeo thêm cái balo to oạch sau lưng thì đúng là bi kịch cuộc đời.
“Tích đức cho con cháu, tích đức cho con cháu…”
Hải nghiến răng nghiến lợi an ủi bản thân.
…
- Này, dậy đi cậu nhóc.
Giữa cơn mê man, Hoàng nghe thấy tiếng gọi mình, rất trầm, rất thấp, nhưng vẫn rất dịu dàng.
Ai vậy?
- Ư…anh là?
Nheo mắt tỉnh dậy thì dung nhan của người đối diện ngay lập tức đập thẳng vào mắt khiến Hoàng có hơi thót người nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
- Cậu không sao chứ? Ban nãy cậu bị ngất đấy.
- Dạ? Bị ngất?
Hoàng tròn mắt ngạc nhiên hỏi lại. Người kia gật đầu ừ hử.
- Tụt huyết áp. Uống li trà đường này đi cho lại sức.
Chìa một li giấy nhỏ ra, người ấy đặt vào tay Hoàng, giục cậu uống.
Trà ấm sực, cầm là thấy hơi ấm lan ra ngay tắp lự, chất lỏng màu vàng nâu ấy cứ theo nhịp đung đưa của tay mà sóng sánh lên, tỏa chút khói trắng làm mờ cả kính. Kề thành li lên miệng nhấp lấy một ít, vẻ hài lòng hiện mồn một trên khuôn mặt, Hoàng cảm tạ, nói:
- Cám ơn anh.
- Không có gì. Mà cậu làm gì để tụt huyết áp thế? May cho cậu là tôi biết chút ít về ngành y đấy.
Ngồi xổm xuống, gác hai tay lên gối đăm chiêu nhìn Hoàng, người thanh niên kia hỏi.
- Chả là sáng giờ em lo tìm người quen thôi ấy mà.
Đẩy lại gọng kính trượt dài sống mũi, Hoàng cười buồn, đáp.
- Vậy à? Người đó trông thế nào?
- Dạ đây ạ.
Đưa tay vào túi áo lấy ra một tấm hình nhỏ, Hoàng cẩn thận đưa cho người đối diện.
Chăm chú nhìn vào, mặt người thanh niên có phần biến sắc.
Kính cận, niềng răng, tóc ngôi giữa, mụn đầy mặt. Đây chẳng phải là…
- Cậu trai, người này… là anh đấy.
- Hực!
Vừa nghe, ngay lập tức Hoàng bị sặc trà, tay vỗ ngực đánh thùm thụp. Nghi hoặc nhìn, cậu dè dặt hỏi:
- Anh có nói đùa không ạ? Em thấy anh không giống…
- Anh đeo áp tròng, niềng răng thì tháo năm trước rồi.
Méo miệng cười giải thích, người đó thầm rủa trời rủa đất. Sao mẹ không dùng tấm nào đẹp đẹp chút, đằng này lại dùng tấm hình đáng xấu hổ kia. Thật tức chết mà.
- Vậy anh tên Lê Đức Hải ạ? Em tên Hoàng, Võ Trọng Hoàng, người đến đón anh. Xin lỗi vì đã đến trễ ạ.
- Không sao, cũng tại mẹ anh đưa hình lạ nên mới thế. Em đỡ mệt chưa? Chúng ta về.
- Vâng.
Uống hết hớp trà cuối cùng, Hoàng mỉm cười đáp, khẽ khàng đứng dậy cùng Hải ra về.
…
Ngồi chờ ở nhà mà nóng ruột vô cùng, Dương cứ thấp thỏm đứng ngồi không yên.
Mặc dù dì và mẹ đã nói là Hoàng đang đón Hải nhưng mà bản thân cô vẫn thấy lo sao đó. Đi từ hồi bảy giờ rưỡi mà đến giờ gần tám rưỡi hơn vẫn chưa thấy về, không biết có xảy ra sự cố gì không. Càng nghĩ càng thấy lo.
Giữa lúc căng thẳng thế, tiếng chuông cửa chợt vang lên làm Dương giật thót. Vội hoàn hồn lại, cô chắc mẩm là hai người họ bèn lật đật cầm chìa khóa chạy ra. Nhưng cửa vừa mở thì một thứ gì đó mềm mềm, hơi nặng ngã oạch ngay vào lòng cô. Định thần lại nhìn thì phát hiện đó là Hoàng với sắc mặt tái đi, mồ hôi vã đầy người.
- Hoàng, sao thế này?!
Lay nhẹ vai Hoàng, Dương hốt hoảng hỏi.
- Cậu ta bị tụt huyết áp. Em mau đưa vào nhà nghỉ đi.
Đưa tay xoa bóp bờ vai mỏi nhừ, Hải chỉ ngón tay vào Hoàng, nói.
Gật đầu nghe theo, Dương nhờ Hải đóng cửa hộ rồi từng bước dìu tấm thân gầy yếu của Hoàng vào nhà trong.
Bất tỉnh hồi lâu, cuối cùng Hoàng cũng tỉnh dậy. Hé mắt nhìn xung quanh, cậu phát hiện mình đang nằm trên một cái giường khá êm ái, cả trên trán còn được đắp một chiếc khăn ướt mát lạnh vô cùng. Đầu óc còn hơi váng vất nhưng không nghiêm trọng lắm, cậu từ từ ngồi dậy, cho chân xuống giường, lê từng bước nặng trịch ra khỏi căn phòng mà theo cậu nghĩ là của con gái.
Xuống tới phòng khách thì hình ảnh Hải đang ngồi trên ghế sofa uống trà cậu thấy đầu tiên. Bước lại gần, Hoàng lên tiếng hỏi:
- Dương đâu rồi ạ?
- Em tỉnh rồi à? Lại đây uống tí trà nào.
Không để Hoàng kịp trả lời, Hải đã nhanh tay kéo cậu ngồi xuống, đặt vào tay cậu tách trà ấm nóng, bảo:
- Hồng trà mật ong, uống tốt lắm đấy. Dương nó đi mua cơm trưa, mẹ tụi này không về nấu cơm. Em ở lại ăn chung cho vui.
- Ơ, dạ. Cám ơn anh.
Hoàng lí nhí nói, nâng tách trà lên miệng uống lấy một ngụm. Ngon, rất ngon. Sự kết hợp của cái ngọt hơi chát của trà với cái ngọt lịm của mật ong quả thật rất hợp. Đã vậy còn thơm nữa. Pha trà khéo thật.
Uống hết tách trà, Hoàng mỉm cười lộ rõ vẻ vui thích.
- Trà ngon nhỉ? Dương nó pha đấy.
- Ngon lắm.
Nói rồi cậu cười thêm một lát, khẽ miết lấy thành tách trà.
- Em có vẻ vui khi nhắc đến nó nhỉ? Hay hai đứa là người yêu nhau?!
Chú ý khi nhắc đến Dương, Hải luôn thấy Hoàng cười. Không chỉ đơn thuần là nụ cười bình thường mà cứ như nó chứa đựng rất nhiều tình cảm, cảm xúc vậy. Lấy làm thắc mắc, anh liền hỏi.
- K-Không, anh đừng hiểu lầm. Tụi em chỉ là bạn thôi.
Bị hiểu lầm tai hại như thế Hoàng vội xua tay thanh minh, gò má đỏ ửng lên như quả cà chín.
Điệu bộ cuống quýt ấy cùng với chất giọng run run ngượng nghịu hiếm thấy ở một người con trai, Hải bật cười lớn, tay vỗ mạnh lên đùi tỏ vẻ thích thú.
- Hahaha, anh chỉ đùa thôi, em không cần phải hốt hoảng thế.
Vỗ lấy đầu Hoàng, Hải cố nhịn cười, nói.
Như thấy mình phản ứng hơi quá, khóe mắt giật giật, Hoàng quay vội mặt đi, nín thinh.
- Thế hai đứa chơi với nhau bao lâu rồi?
Chỉnh đốn bản thân nghiêm túc lại một chút, Hải tằng hắng giọng gợi chuyện.
- Dạ ba năm rồi. Tụi em quen nhau từ lớp mười.
Hoàng thật thà trả lời.
- Vậy à. Mà lâu thế em cũng rõ tính nó vốn bạo lực nhỉ. Khổ thân, chắc em bị đánh dữ dội lắm. Anh đây cũng thế, lúc còn nhỏ ấy.
Rồi như để dễ hình dung, Hải giơ hai tay minh họa cho Hoàng thấy như bị ăn đánh chỗ nào, ra sao, mất mấy ngày để lành… Hoàng ngồi kế bên mà cứ cười khúc khích không thôi.
- Tội anh nhỉ. Không, cậu ấy không đánh em. Trái lại còn rất thương em, nhiều lắm. Lúc nào cũng bảo vệ em hết. Với lại cậu ấy còn chấp nhận con người thật của em, em biết ơn lắm…
Chăm chú nhìn vào tách trà cạn nước trên tay, Hoàng lắng giọng đáp, môi vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng vốn có. Điều này có khiến Hải hơi bất ngờ.
Lần đầu tiên anh biết có một người Dương thực yêu thương.
Lần đầu tiên anh thấy có một người biết ơn Dương.
Lần đầu tiên anh thấy một người con trai cười đẹp như thế.
Lần đầu tiên anh thấy con tim rạo rực như vậy…
Nhưng điều mà Hoàng nói, chấp nhận con người cậu, điều đó nghĩa là gì?
Thắc mắc với vế câu đó, Hải định hỏi tiếp thì tiếng cửa ngoài vang lên, tiếp theo đó là chất giọng véo von của khổ chủ:
- Cơm về rồi! Hai người mau ăn cho nóng này!!!
- À…ừ.
Cả hai đồng thanh đáp.
…
Sau lần gặp mặt đó, hai bên tuyệt nhiên không còn gặp nhau nữa. Bất lắm cũng chỉ là những cái chạm mặt ngẫu nhiên trên trường khi Hải đi đón Dương nhưng cũng chả ai nói nhau câu nào. Điều đó khiến cả Hoàng và Hải thấy buồn, không hiểu vì sao.
Ở Hoàng luôn toát lên vẻ gì đó cô đơn, Hải thấy vậy. Liệu có phải là do anh suy tưởng hay không mà những khi đón Dương, lâu lâu anh lại vô tình bắt gặp hình ảnh Hoàng đứng đơn độc ngay góc trường, nơi có bóng cây xòe rợp thoáng mát, ánh mắt lơ đễnh nhìn lên bầu trời từ từ ngả màu.
“Em đang cô đơn à?”
Hải rất muốn đến bên và hỏi cậu câu ấy nhưng có gì đó cản anh lại, như một bức tường vô hình, nên đành thôi.
Hải rất đẹp, là người con trai đẹp nhất mà Hoàng thấy từ trước đến giờ. Nhưng có một vẻ gì đó như là băng giá, bao trùm lấy cả con người anh, ngột ngạt không lối thoát. Những lần vô tình thấy, những lần vô tình gặp, Hoàng thấy anh rất hiếm khi cười, dù là với Dương. Cô nàng vui vẻ bao nhiêu khi thấy anh đón thì anh lại càng băng lãnh, lạnh lùng bấy nhiêu. Dường như, lần duy nhất Hoàng thấy anh cười, đó là khi ở nhà Dương.
“Anh cần một người sưởi ấm trái tim.”
Hoàng rất muốn nói thế với anh nhưng lại không dám.
Hai người cứ thế, úp úp mở mở, ngại ngại ngùng ngùng, rốt cuộc đã thành người dưng từ bao.
- Này, sao dạo này nhìn cậu buồn thế?
Một chiều nọ sau khi hai lớp vừa sinh hoạt ngoại khóa với nhau, cả hai cùng ngồi uống nước dưới cây, Dương lên tiếng hỏi.
- Hửm? À, không có gì đâu.
Hoàng cười trấn an.
- Thật không? Vậy nếu có gì khó nói cứ bảo nhé, tớ sẽ giúp.
Vỗ nhẹ vai Hoàng, Dương nháy mắt bảo. Hoàng không nói gì, chỉ gật đầu cám ơn.
- Sắp nghỉ hè rồi, cậu có định đi đâu chơi không?
- Tớ chưa biết, mẹ thì còn bận công việc nên chắc không đi.
Để tay lên miệng, Hoàng đáp.
- Vậy đi biển cùng tớ và anh Hải nhé. Mẹ và dì không đi được nên chỉ có tụi này đi thôi.
- Tớ sẽ đi.
Nghe đến đó, Hoàng gật đầu đồng ý ngay tắp lự không chút ngần ngại.
Dịp may này, nếu như không nắm bắt lấy thì sợ rằng sẽ không còn dịp nào nữa.
Cậu, thật lòng rất muốn, được gặp lại Hải.
…
Cuộc hành trình diễn ra khá thuận lợi. Cả ba người dừng chân tại một căn nhà ngay đối diện biển, nghe nói là nhà cô ruột của Dương.
- A, các con đến rồi đó hả? Vào nhà thay đồ tắm rửa đi. Ở một tháng lận nhỉ, để cô nhờ anh Phương dẫn tụi con đi chơi từ từ nhé.
Niềm nở đón, cô vui vẻ nói, không quên giới thiệu Phương, con trai mình cho cả ba.
Dương-Hoàng-Hải cũng không khách sáo, tự nhiên như ở nhà.
Sau một ngày ở nhà nghỉ ngơi, ngày tiếp theo họ đã kéo Phương ra khỏi nhà đi du ngoạn.
Phương hai mươi tuổi, nhỏ hơn Hải hai tuổi nên cũng trẻ con hơn nhiều. Anh và Dương nhanh chóng bắt nhịp cùng nhau, nói cười vui vẻ vô cùng. Còn Hoàng và Hải, cả hai vốn ít nói nên không tham gia vào cuộc trò chuyện của họ, cứ lững thững đi theo phía sau.
Một hôm nhân lúc cả Dương và Phương lọt thỏm trong đám đông trước mặt, Hải nắm ngay cổ tay Hoàng, kéo cậu đi không chút do dự. Lúc ấy, tim Hoàng bỗng chốc lệch đi một nhịp.
Dừng chân lại ngay bờ biển, Hải mới buông tay Hoàng ra, bảo:
- Mình ở đó cũng chả làm gì, chi bằng dạo biển tí cho mát.
Rồi anh xoay gót đi trước.
Biển thật đẹp, nhất là vào buổi chiều. Nắng hắt nhẹ, gió mơn man thổi, sóng vỗ lăn tăn tạo bọt trắng xóa, tất cả tạo nên một khung cảnh thơ mộng.
Từng bước theo sau, Hoàng nhìn về tấm lưng phía trước, chợt cảm thấy buồn. Lần đầu tiên cậu có cảm giác ấy. Muốn đưa tay ra níu nhưng lại không được, vừa gần gũi lại vừa xa cách. Cảm xúc này gọi tên là gì nhỉ?
- Á!
Do không chú ý, Hoàng vô tình vấp phải hòn đá sắc, lập tức bị cứa vào chân và chảy máu. Đau quá chịu không thấu, cậu rấm rứt khóc.
- Sao thế?!
Hải vội vã lại gần, nhìn thấy máu chảy, anh bất giác thấy đau lòng. Cúi người xuống, anh liền cởi áo khoác ra, nâng nhẹ chân Hoàng lên băng tạm.
- Đừng khóc, không sao đâu.
Gạt nước mắt cho Hoàng, anh tìm lời trấn an, tay xoa đầu cậu an ủi. Đến khi Hoàng nín khóc, anh xoay lưng lại, để hờ hai tay ý bảo cậu lên.
- Anh cõng em về.
Có hơi ngại vì sợ làm phiền nhưng trong tình cảnh này thì không thể khác được, cậu đành ngoan ngoãn lên lưng Hải.
Trên đường về nhà, Hải không ngừng kể những câu chuyện vui để Hoàng quên đi cái đau, tuy thế nhưng Hoàng vẫn khóc không thôi. Vì một lẽ nào đó, cậu thấy ấm áp vô cùng khi ở bên Hải, đến mức chỉ muốn khóc thôi.
Sau sự kiện đó, Hoàng và Hải cũng đã thân nhau hơn một chút. Họ nói cười nhiều hơn, chơi đùa cũng nhiều hơn và quan tâm nhau cũng nhiều hơn. Nhưng có một điều làm Hoàng trăn trở, đó là từ khi nào, cậu đã bắt đầu thích Hải.
Cậu thực rất muốn cho anh hay tình cảm của mình, nhưng hơn ai hết cậu biết, mình không có cái quyền đó.
- Tối nay tụi mình ăn ngoài biển đi!
Ngày cuối trước khi về, trong bữa cơm trưa, Dương hào hứng đề nghị. Và ý kiến ấy ngay lập tức được tán thành.
–7:45 p.m, tại bờ biển–
Ban đêm biển thật thơ mộng. Dưới ánh vàng lấp lánh của trăng, mọi thứ bỗng hóa huyền ảo. Mặt biển lấp loáng những vầng sáng bạc, sóng cứ nhấp nhô dập dềnh vô tình tạo nên những ‘dải lụa’ lấp lánh trông thật đẹp.
Ở bên nhau thế này, mọi thứ có vẻ rất êm đềm. Cùng nhau thưởng thức những món ăn ngon, nói cười vui vẻ, hát hò thoải mái.
Đáng lẽ trong ngày cuối này, mọi người đều phải vui nhưng duy có Hoàng, cậu không sao cười nổi. Dù biết Dương thích Hải, cả hai lại là “thanh mai trúc mã” nhưng thật sự cái cảnh mà cô cứ cố ý hay vô tình đụng chạm, ôm lấy Hải, cậu thực thấy chướng mắt. Thừa lúc không ai chú ý, cậu nhanh chóng lẻn đi, chạy về phía mỏm đá đằng xa kia.
Từng bước chân nhẹ lướt trên cát hằn in dấu, gió chợt đến xóa nhòa đi. Gió mang mùi mặn của muối nên khô hanh, trùng hợp làm sao, gió cứ như đang hong khô nước mắt cho cậu vậy.
“ Mình thật đáng chết.”
Cậu tự rủa bản thân mình.
Đồng tính không phải cái tội, ai cũng thừa nhận, nhưng nó lại là con dao bén có thể đâm chết phần tâm hồn bất cứ lúc nào.
Không yêu và được yêu, cả đời cô đơn lẻ loi, liệu có gì dã man hơn thế?
Thất bại của tạo hóa, phế phẩm của nhân loại, việc cậu được sinh ra, đó đã là một tội ác.
Nhưng yêu một người mà bạn thân mình yêu, đó còn là tội ác lớn hơn.
Cậu thấy đau, đau đến nỗi khó mà thở được.
- Tại sao… mình lại là con trai? Tại sao…mình lại yêu anh Hải?…
Ngồi gục trên mỏm đá, Hoàng thều thào, miệng khẽ thốt ra những lời ghen hờn lẫn tủi thân.
- Hoàng…em vừa nói gì?
Sự biến mất đột ngột của Hoàng làm Hải đâm lo, anh cuống cuồng tách khỏi nhóm và chạy đi kiếm cậu, nhưng không ngờ khi bắt gặp, anh lại vô tình nghe được lời thú nhận ấy.
- A-Anh Hải, em…em…
Vào thế tiến thoái lưỡng nan, Hoàng sợ hãi, không dám nhìn Hải, cậu dần dịch ra sau, né tránh anh.
- Này, em…
- Đừng lại gần, em xin anh, đừng…
Ngồi sát ngay rìa mỏm đá, bất cẩn, Hoàng trượt người té bổ nhào, rơi tõm xuống biển.
Trái tim như tối sầm lại, Hải sợ hãi phóng nhanh về trước, chụp lấy tay Hoàng kéo vào lòng che chắn cho cậu.
Cả hai rơi tõm xuống biển.
Chìm sâu xuống một lát rồi ngoi lên, không kịp lấy hơi, Hải hoảng loạn nhìn Hoàng, cầm tay chân lên xem xét, vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt.
- Em xin anh…làm ơn đừng đối xử tốt với em nữa…
Run rẩy nói, Hoàng lấy tay ôm mặt ngăn không cho Hải thấy cặp mắt ầng ậng nước của mình.
- Em xin anh đấy…nếu không em sẽ kìm lòng không được mất…
Hoàng đứng đó, nức nở khóc, nghẹn ngào nói. Những lời thật lòng, cảm xúc thật lòng, vỡ òa, không kìm nén, tuôn trào như nước chảy. Nhưng cậu biết, thực sự, cậu không thể yêu.
Thà rằng đừng để cậu gặp anh thì mọi chuyện sẽ không thế này.
Thà rằng Dương đừng làm bạn với cậu, cứ mặc cậu một mình.
Thà rằng…cậu không có trên cõi đời này thì hạnh phúc biết bao…
- Em xin lỗi, em xin lỗi…
Hoàng cứ lặp lại câu nói ấy, buồn khổ khóc không dứt, mắt đỏ hoe, mí mắt sưng húp cả.
Hải vẫn thế, lặng thinh không nói, chỉ chăm chú nhìn Hoàng.
Ngay từ đầu, anh đã thấy cậu nhóc này có gì khác lạ. Phải chăng là vẻ cô đơn cùng nụ cười buồn bã của cậu hay do trái tim anh đã bị cậu đánh cắp lúc nào không hay?
Anh đã từng nghĩ cuộc sống này thật tẻ nhạt và vô vị làm sao, mọi thứ cứ diễn ra theo trình tự được sắp sẵn, chả có gì thú vị. Thế nhưng sự xuất hiện của cậu như luồng gió mới trong trái tim anh. Nhẹ nhàng, thanh thoát, dễ chịu. Anh cảm giác như mình đã yêu lúc nào không hay. Yêu cái sự trong sáng, yêu cái sự hiền lành, yêu cái sự yên bình mà cậu dành cho anh.
Nhưng nó thật nhẹ nhàng, đến mức mà anh nghĩ nếu như không nắm giữ bây giờ, có lẽ cậu sẽ biến mất, tan nhòa vào không gian, bay theo làn khí, mất hút.
Vòng hai tay ôm lấy Hoàng, Hải không nói gì, chỉ ôm siết thật chặt, cảm nhận đôi bờ vai run lên giần giật của cậu, cảm nhận hơi ấm của cậu, cảm nhận tấm lòng của cậu.
Liệu chạy trốn có phải là quá hèn nhát không?
Bỏ mặc tất cả, cắt đứt liên lạc, tự mình du ngoạn đến đây, Vũng Tàu rợp nắng.
Hành lí mang theo không nhiều, chỉ duy trái tim thì đầy ắp xúc cảm.
Trầm mình sâu xuống nước, cảm nhận cái ôm ướt át của biển cả, Dương cứ thế, lặn ngụp hồi lâu, mong sẽ rũ sạch đầu óc.
Hải không yêu cô mà yêu Hoàng, anh thừa nhận điều đó với cô. Mặc cô hết lời níu kéo van nài, anh vẫn một mực kiên quyết khẳng định tình cảm.
Chuyện thật mà cứ như đùa.
Sợ hãi, ghê tởm, cô nhìn anh bằng một ánh mắt khác. Khinh miệt, rẻ rúng.
Thế còn Hoàng?
Cậu liên tục gọi điện, mong rằng cô sẽ bắt máy nhưng mỗi lần chuông điện thoại đổ, cô đều dập tắt.
Không muốn gặp ai, không muốn thấy ai, muốn được một mình, cô quyết định đi, ngay giữa đêm tối.
Tìm đến nhà nghỉ quen thuộc, gặp bác quản lí già đáng mến. Vẫn nụ cười đó, hiền dịu chào đón, cô như vỡ òa, chỉ biết chạy lại ôm chầm lấy bác thổn thức khóc.
Bác không nói gì, cứ mặc cô khóc. Khóc xong, cô mệt, ngủ thiếp đi. Sáng ra thì thấy bữa sáng thịnh soạn ở ngay trước mắt, kèm lời nhắn:
“Đi bơi nhé con.”
Làm theo lời, cô chạy ra đây, nhảy tùm xuống biển, thấy lạnh vô cùng.
Được một lúc, bơi vào bờ, cô nằm nhoài lên cát, bắt đầu suy nghĩ thấu đáo.
“Yêu mà bị gò bó, yêu mà bị ép buộc thì chẳng khác nào bị giam cầm.”
Hoàng vốn thiệt thòi, không được ai quý mến, không được ai yêu thương. Bị ruồng rẫy ghét bỏ, hẳn cậu khổ lắm. Cô thương xót cậu, sẵn sàng quay lưng với tất cả để làm bạn với cậu, cứu vớt linh hồn lạc lối của cậu. Chỉ mong sao, cậu rồi sẽ lại cười, cười thật sự. Những gì cậu thiếu, cô đều dốc lòng bù đắp, nhưng thứ mà cô không thể cho cậu chính là tình yêu. Thế nên, nếu có một người thật sự yêu Hoàng, chấp nhận con người Hoàng, từ tận trái tim, cô rất biết ơn.
Nhưng nếu người đó lại là người cô yêu thì sao?
Từ lâu rồi, cô đã luôn mến Hải. Khi còn bé đến lúc trưởng thành. Thật sự rất mến anh. Nhưng hình như tình cảm anh dành cho cô không như cô dành cho anh. Lạnh lùng, lãnh đạm, thờ ơ. Đó là tất cả những thái độ mà anh đáp lại cô. Hoàn toàn trái ngược với sự nhiệt tình, năng động, quan tâm mà cô dành cho anh. Tương khắc nhau như nước với lửa vậy.
Vậy ra, cuối cùng, cô vẫn không có được trái tim của anh.
Nhưng Hoàng, ngay từ lần đầu gặp, cậu đã chiếm giữ được anh, lấp đầy cuộc sống anh bằng tiếng cười, niềm vui và hạnh phúc. Ở bên cậu, Hải được là chính mình, không gượng ép, không giả tạo, chỉ đơn thuần là anh.
Có thể, thật sự định mệnh của họ chính là dành cho nhau…
- Dương à, tối rồi, về đi con.
Là tiếng bác quản lí.
Ánh chiều dần chập choạng, trăng bắt đầu lên, cô chợt phát hiện thấy.
Nghe lời, cô liền đứng dậy, theo bác ra về, khẽ thủ thỉ:
- Tối nay con tâm sự với bác nhé.
…
Yêu một người chính là muốn cho họ được hạnh phúc bằng cả trái tim, cô nghiệm ra được điều đó sau một đêm nói chuyện với bác quản lí.
Vậy nếu thật lòng yêu Hải, điều cô nên làm chẳng phải là buông tay sao?
Thế thì anh sẽ hạnh phúc, đúng không? Và cô sẽ phải kết thúc mối tình đầu này trong đau buồn?
Không, không hề.
Một nhà văn từng nói, buông tay có khi là hạnh phúc, vả lại việc cô đi đến quyết định này đâu có gì sai đâu nhỉ?
Yêu và được yêu, đối với một số người thì đó đã là ân huệ lớn. Như Hoàng vậy. Còn cô, đây chưa hẳn đã là điểm dừng chân, quãng đường dành cho cô còn đợi ở phía trước, đủ dài để gặp được nửa còn thiếu.
Nghĩ đến đó, cô lại bật khóc, nhưng liền gạt phắt rồi tự nhủ, khóc lần này nữa rồi thôi.
…
Giờ đây, ngay trước biển, cô thấy như mình gan dạ, dũng cảm cao hơn bao giờ hết. Bởi lẽ biển ở đây, ngay cạnh cô, sẵn sàng che chắn cho cô nếu có khóc, biển thật sự rất tốt bụng.
Cầm điện thoại lên nhấn nút gọi, cô hít một hơi thật sâu, chờ đầu bên kia bắt máy để nói lời tâm sự, ý định cuối cùng và không quên chúc người đó thật sự hạnh phúc với ý nguyện của mình…
Gửi tất cả những ai đang yêu.
Dù cho chúng ta là ai, như thế nào, thì yêu vẫn là một đặc ân mà ai cũng có.
Không cần lo ngại bản thân ra sao, chỉ cần sống thật với chính mình và được mọi người thừa nhận, điều đó đã là hạnh phúc.