Nắng Trên Phím Đàn

http://truyenhiepsi.blogspot.com

Tác Giả: Uyên Sa 


Tặng Rosie ♥

1. Trang

Những nốt nhạc cuối cùng vang lên đứt quãng dưới những ngón tay tôi. Đôi tay tôi nấn ná thêm một chút trên bốn sợi dây vĩ cầm, chờ cho dư âm của bản nhạc cùng vĩ thanh cứ ngân dài trong đầu mình lắng lại. Tôi từ từ hạ cây đàn trên vai xuống. Bên dưới hàng ghế khán giả vang lên lác đác một vài tiếng vỗ tay, hơi kém nồng nhiệt hơn thường lệ. Tôi nhắm mắt, cúi đầu, cảm thấy có giọt gì đó vừa rơi nhòe trên tấm thảm thô lót giữa sàn sân khấu, ngay trước mũi chân mình. Hít sâu một hơi, tôi vén tóc ra sau tai, mỉm cười nói cảm ơn khán giả. Họ đã vỗ tay cho tôi, họ đã cười khi nghe tôi đàn, và với tôi, những điều đó đáng trân trọng hơn tất cả, mặc dù tôi biết, đêm nay, tôi đã chơi không tốt.

Đã mười giờ đêm.

Phố khuya nhòe nhoẹt mưa rơi. Mắt tôi nhòe nhoẹt nước. Chẳng biết là nước mưa hay nước mắt. Hai trăm nghìn tiền “cát-xê” chú Lâm – chủ phòng trà Lặng nơi tôi vừa chơi đàn – trả cho, tôi vẫn còn nắm chặt trong tay.

Tôi thậm chí còn chẳng nhớ mình đã bước ra khỏi Lặng từ bao giờ, đã đi đến đoạn đường này từ bao giờ. Đều là đôi chân tôi dẫn tôi đi. Một bước, hai bước, theo quán tính, chúng cứ mải miết bước trên con đường cũ. Chẳng biết trong lúc cứ miệt mài dẫm lên những viên gạch lát đường mà ngày nào cũng đi qua như thế, hai bàn chân tôi có thấy phát chán lên hay không… Có lẽ có. Chỉ là chúng không thể làm khác đi, không thể chọn một con đường khác để về nhà. Có lẽ chúng cũng như tôi, mắc kẹt trong những thứ lặp đi lặp lại đều đều, nhàm chán và thậm chí đau đớn, nhưng không thể dứt ra được. Vì những thứ đều đều, nhàm chán và đau đớn đó liên quan đến gia đình mình.

Gió đêm thổi xạc xào trên những tán xà cừ đang mùa rụng lá. Từng trận gió qua là từng trận lá xà cừ theo gió theo mưa rơi xuống, đậu lên tán chiếc ô tôi đang che. Đèn đường hắt bóng những chiếc lá đen, in trên nền vải dù tím thẫm của chiếc ô. Những chiếc lá cứ nằm im lìm, tối tăm trên đó. Tôi ngước nhìn lên, hơi mỉm cười với vẻ lặng câm của chúng. Chúng chỉ lặng thinh đáp lại tôi. Tôi bật cười, chua chát. Người ta nói “Lá rụng về cội”, còn những chiếc lá kia chỉ rụng lên tán ô tôi. Chúng chẳng thể “rụng về cội”, còn tôi, tôi đang về nhà.



Ừ, nhà!

2. Duy

“Song tấu piano – violin bản Canon in D của Pachelbel”

Tôi hơi nhíu mày khi đọc tin nhắn của Trang. Canon in D luôn là tác phẩm Trang yêu thích nhất, mà cũng là tác phẩm cổ điển làm khó Trang nhiều nhất. Trong khi có thể luyện tập và thành thục rất nhanh nhiều giai điệu khác trên dây đàn violin của mình, mỗi lúc đến cao trào của Canon in D, Trang thường rất dễ mất bình tĩnh . Trang luôn tránh biểu diễn Canon in D, thế mà bây giờ lại chính cô bạn đề nghị tôi song tấu bản nhạc này trong hội thi của nhạc viện.

Xe bus dừng bánh trước cổng nhạc viện, tôi xốc lại balo trên vai, bước xuống.

Tôi không trả lời tin nhắn của Trang, chỉ lặng lẽ đút điện thoại vào túi quần rồi lôi sheet nhạc bản Canon in D ra trong balo ra. Canon của Pachelbel vốn là một bản luân khúc viết cho ba vĩ cầm cùng một bè trầm. Và bởi vì Canon cần sự hòa âm dồn dập nên việc kết hợp dương cầm với vĩ cầm theo cách mà Trang muốn sẽ khá khó. Nhạc phổ tôi đang cầm là bản được soạn lại cho piano. Không quá phức tạp đối với một đứa đã học đàn được gần bảy năm như tôi, và phần hòa âm của violin cũng không hề khó đối với cô gái cầm violin từ năm mười tuổi như Trang. Cái làm khó Trang chính là cảm xúc của cô ấy.

Mới đầu giờ chiều, nhạc viện còn vắng người. Tôi lang thang dọc hành lang nhạc viện với nhạc phổ trên tay, đôi mắt cận dán vào những nốt nhạc nhảy múa trên trang giấy. Giai điệu của Canon in D cũng đang lả lướt nhảy múa trong đầu tôi.

Điện thoại rung. Là tin nhắn của Trang. Chỉ vẻn vẹn mấy chữ: “Đang ở phòng dây.” Tôi quay người  một trăm tám chục độ, bước ngược trở lại trên hành lang. “Phòng dây” mà cô bạn của tôi nói là phòng học violin, nằm ở ngay đầu hành lang mà tôi vừa đi qua.

Tôi tìm thấy cô bạn mình ngồi trong một góc lớp. Cây violin cũ mèm vẫn ôm trong lòng. Mái tóc đỏ của Trang xõa xuống một bên vai, vương hững hờ trên những sợi dây đàn, như tiệp với màu xi trên thùng đàn bằng gỗ.

-         Này, ngủ hả?

Trang ngẩng đầu nhìn lên, nhếch mép chào tôi:

-         Chẳng phải vừa nhắn tin cho cậu đó sao, ngủ thế quái nào được?

-         Sao lại ngồi co ro trong xó lớp thế kia?

-         Định ngủ! – Trang cười – Ở nhà không ngủ được định lên đây ngủ bù. Chỉ tại thấy bóng cậu đi ngang lớp mà không thèm quay vô nhìn nên không ngủ được.

Tôi ngồi xuống cạnh Trang, đưa mắt nhìn quanh căn phòng rộng. Lớp khá trống trải. Những giá đặt bản nhạc bị dẹp lại một góc phòng. Mảng tường đối diện chỗ chúng tôi đang ngồi có treo mấy cây violin dành cho những học viên mới, chưa có đàn cá nhân. Tính ra thì cô bạn của tôi cũng đã gắn bó với phòng học này được một quãng thời gian khá dài, mà theo cách nói của Trang là: “Bị bốn sợi dây đàn trói chân lại đây.”

Trang khều khều tay tôi, đưa cho tôi một bên tai nghe của earphone:

-         Nghe đi.

Bản nhạc Trang cho tôi nghe là màn song tấu piano – violin Canon in D. Trong đó phần violin là do Miyamoto Emiri – một nghệ sĩ Nhật Bản mà Trang yêu thích – trình diễn. Giai điệu du dương của bản nhạc bất hủ rót vào tai chúng tôi. Ngân nga da diết đến nghẹn ngào. Chúng tôi cứ lặng lẽ ngồi bên nhau trong tiếng đàn phát ra từ earphone như thế, nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần. Cho đến khi tôi bất chợt cảm thấy một bên vai mình nằng nặng, mới giật mình nhận ra cô bạn thân của mình đã thiếp đi từ lúc nào. Tôi để yên cho Trang ngủ. Có lẽ ở nhà, Trang khó mà có được một giấc ngủ sâu…

Chỉ mới đêm hôm trước, khi theo Trang suốt trên đường từ phòng trà Lặng trở về nhà, tôi đã thấy Trang tần ngần trước cánh cổng sắt nhà cô bạn rất lâu. Trong lúc mưa đêm cứ rả rích rơi lạnh buốt như thế, Trang chỉ cầm ô, lặng lẽ đứng nhìn nhà mình qua cánh cổng. Cô bạn lại cắn móng tay. Thói quen này của Trang tôi biết rõ. Cứ những lúc sợ hãi, Trang lại cắn móng tay. Tôi nhìn đồng hồ đeo tay: đã gần mười một giờ đêm, mà Trang dường như vẫn không muốn vào nhà…

Mưa cứ rơi hoài không ngớt. Gió càng về khuya càng lạnh. Góc phố chỉ còn tôi đứng dưới một tán xà cừ già cỗi và Trang cầm ô đứng trước cổng nhà mình. Đèn đường vàng vọt hắt bóng hai chúng tôi đổ dài trên mặt đường ướt mưa.

Tôi biết Trang sợ điều gì trong ngôi nhà của chính mình. Nhưng bây giờ không phải lúc để chạy đến bên cạnh bảo cô bạn cứ gục đầu lên vai tôi mà khóc, hay những chuyện đại loại thế. Trang quá kiêu hãnh. Hay đúng hơn, Trang quá yếu đuối đến mức không dám để bất kỳ ai nhìn thấy sự yếu đuối của mình. Cô bạn tóc đỏ cá tính của tôi chắc chắn không muốn bị bắt gặp trong tình huống như thế này. Đắn đo một lúc, tôi gọi điện cho Trang.

-         Có việc gì mà lại gọi cho bản cô nương giờ này?

Tôi tỉnh khô:

-         Cậu ngủ chưa đấy? Chưa ngủ thì online đi, có chuyện cần nói. Mà ngủ rồi thì cũng ngồi dậy online luôn.

-         Gấp vậy sao người?

-         Ờ, gấp! Nhanh lên nhé, tôi chờ.

Chỉ có thế mới giục được Trang vào nhà. Tôi lặng lẽ chờ cho đến khi bóng lưng Trang khuất hẳn sau bức thành cao mới quay xe trở về.

3. Trang

Một nhịp, hai nhịp,… Những nhịp đầu của Canon in D tôi chơi khá trôi chảy. Tay phải cầm vĩ của tôi kéo đều đặn, nhịp nhàng cùng những ngón tay trái bấm phím. Mười lăm, mười sáu nhịp… cảm xúc dâng ngập lòng tôi. Tiếng đàn da diết quá. Tim tôi đập thổn thức… Canon… Canon… Những giai điệu bất hủ này đã làm say lòng biết bao thế hệ, và tôi cũng không ngoại lệ…

Bao nhiêu nhịp rồi, tôi không còn nhớ nữa. Tiếng vĩ cầm quay cuồng bay khắp căn phòng. Tiếng vĩ cầm như bám víu vào từng sợi không khí. Tiếng vĩ cầm như hữu hình, như thể chỉ cần đưa tay ra là chạm vào được. Nhưng tôi không vươn tay ra. Tôi ý thức được rằng chính mình là kẻ đang tạo ra những âm thanh thao thiết đó. Tiếng đàn trong không khí… tiếng đàn trong tim… tiếng đàn trong óc tôi… Tiếng đàn kéo về một chuỗi những hình ảnh đáng ra phải ngủ yên trong tiềm thức. Những hình ảnh chắp vá cứ chập chờn bay trong óc. Tay tôi vẫn điên cuồng kéo vĩ. Bốn sợi dây đàn rung lên những âm thanh réo rắt tuyệt vời… Canon in D… Tôi lại là tôi mười tuổi… và ba… và người đàn bà ấy… và bàn tay anh trai bịt mắt tôi, bế thốc tôi ra khỏi những gì tôi vừa chứng kiến… bế tôi ra khỏi thực tại…

Cơ thể tôi bắt đầu run không kiểm soát được. Vĩ đàn trên tay rơi xuống sàn nhà lát đá, vang lên mấy tiếng lanh canh. Tôi nghe có giọt gì mặn tê đọng lại trên môi. Tôi thấy tôi khụy xuống, cây violin vẫn ôm trong lòng. Tôi thở dốc.

Nằm soài ra sàn nhà, tôi cố gắng điều hòa lại nhịp thở của mình. Vắng tiếng đàn, căn phòng lặng trang, chỉ có âm thanh rù rù nho nhỏ từ chiếc máy điều hòa. Tôi sợ lặng yên. Tôi gọi cho Duy:

-         Đi nhé!

-         Ừ!

4. Duy

Trang là một cô gái kỳ lạ. Hoặc là yếu đuối. Nhưng tôi nghĩ cô bạn của mình không muốn ai cho rằng cô yếu đuối. Cái thói quen giấu hết mọi nỗi buồn của bản thân cho riêng mình biết của Trang đôi khi làm tôi vừa xót xa vừa phát cáu. Chơi với Trang lâu, tôi phải tập dần cách đoán tâm trạng của Trang qua tiếng đàn. Không dễ chút nào, nhưng rồi tôi cũng nhận ra. Những lúc vui vẻ, Trang thường kéo đàn một cách khoan thai, tự tại. Cô bạn thường nhắm mắt và mỉm cười trong tiếng đàn của chính mình. Còn khi tâm trạng tồi tệ, thường Trang đàn rất dồn dập. Với đôi mắt nhắm nghiền và làn môi mím chặt, những lúc như thế, trông Trang như đang chạy trốn điều gì… Tôi chưa từng được nghe Trang chơi trọn vẹn Canon in D. Tôi chỉ biết Trang có những ký ức đau buồn gắn với bản nhạc này. Trang từ chối kể. Và tôi cũng không muốn hỏi về những chuyện không vui của cô ấy làm gì.

Âm nhạc là đam mê của cả hai chúng tôi. Nhưng nếu như ngoài âm nhạc, tôi còn có nhiều mối quan tâm khác thì Trang yêu âm nhạc đến mê đắm. Cô bạn ấy dường như không có hứng thú với bất cứ thứ gì không phát ra âm thanh. Bất kể khi vui hay khi buồn, chỉ cần nâng cây vĩ cầm lên vai là mọi thứ xung quanh đối với Trang dường như vô nghĩa…

Tôi vẫn nhớ mình đã xúc động mạnh mẽ đến thế nào khi lần đầu tiên nghe Trang đàn ở Lặng. Một đêm mưa của hơn hai năm về trước. Trang đã chơi Winter – một chương trong “The four seasons – Tổ khúc bốn mùa” của Vivaldi. Tôi tin, không chỉ tôi, mà hầu hết khách của phòng trà Lặng tối hôm đó đã thực sự lặng người đi trong tiếng đàn của cô gái tóc đỏ nhỏ nhắn trên sân khấu. Và rồi, xúc cảm nghệ thuật đã đánh thức những tình cảm rất bản năng trong tôi. Tôi làm quen với Trang, mừng rỡ biết Trang cũng học ở nhạc viện như mình rồi bắt đầu dõi theo Trang, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng của từ ấy. Tôi theo Trang trên hành lang nhạc viện, theo Trang lang thang trên phố, theo Trang la cà ở những quán cà phê chơi nhạc cổ điển,… Cũng có khi tôi bí mật theo Trang từ Lặng về nhà trong những đêm trời bất chợt trở gió, lặng lẽ đứng nhìn Trang khuất sau cánh cổng sắt rồi mới trở về nhà…

Những lần theo sau Trang như thế, tôi bất chợt nhận ra, tôi muốn được cạnh Trang và che chở cho cô bạn tóc đỏ ấy biết chừng nào…

-:-:-:-:-





Từ hôm gật đầu với đề nghị song tấu cùng Trang trong hội thi của nhạc viện, tôi dành mọi buổi chiều rảnh rỗi để tập Canon in D. Chiều nay cũng thế. Chỉ còn hai ngày nữa là đến đêm thi, tôi càng phải ra sức luyện tập. Thực ra, tôi cảm thấy khá yên tâm phần mình. Tôi chỉ lo lắng cho Trang. Hay đúng hơn là lo cho cảm xúc của cô ấy. Chúng tôi lại còn chưa có một buổi tập chung nào để chuẩn bị cho đêm thi. Trước đây cả hai từng có những màn biểu diễn song tấu ngẫu hứng khá thành công. Chỉ là, những lần đó, chúng tôi không hề chơi Canon…



Tiếng chuông điện thoại cắt đứt mạch cảm xúc của tôi với giai điệu tôi đang chơi. Là Trang gọi. Tôi bắt máy, Trang nói cụt lủn:

-         Đi nhé!

-         Ừ! – Tôi đáp, cũng ngắn ngủn.

Chỉ thế thôi là đủ hiểu Trang đang cần gì. Tôi đến nhà Trang, đèo Trang chầm chậm qua vài ngã đường quen. Sau lưng tôi, Trang vẫn lặng im. Tôi cũng không hỏi. Nếu thực sự muốn trải lòng, Trang sẽ tự nói. Cứ như thế cho đến lúc nắng bắt đầu nhạt dần trên những hàng cây cao, Trang bỗng khều lưng tôi:

-         Này, hình như thành phố mình chật quá phải không?

-         Không, là lòng cậu chật.

Trang cười. Tiếng cười hơi gượng gạo. Cô bạn lặng im một lúc, rồi lại khều tôi:

-         Cậu thấy không, thành phố chật lắm. Đi đến đâu cũng chỉ gặp mỗi một người… là người lạ.

-         …

-         Chật đến nỗi ngày ngày đều thấy những việc giống nhau. Lặp đi lặp lại. Đều đều… buồn tẻ…

Tôi hiểu Trang đang muốn nói đến điều gì. Gia đình cô ấy không được cơm lành canh ngọt. Trang sống giữa một ngôi nhà rộng lớn nhưng vắng hơi người. Anh trai Trang không chịu được sự tù túng trong căn nhà đó nên ba năm trước, anh tự làm hồ sơ rồi sang Mỹ du học. Còn lại một mình Trang giữa bốn bức tường rộng lớn, giữa những cuộc cãi vã thường trực của bố mẹ, giữa chút trách nhiệm cuối cùng của bậc sinh thành mà Trang chính là người níu lại… Đôi khi tôi tự hỏi, nếu không có âm nhạc, cuộc sống của Trang sẽ còn cô độc đến thế nào?!

Trang gục đầu vào lưng tôi. Tôi chỉ muốn quay lại mà ôm ghì lấy cô gái bé nhỏ ấy, chỉ muốn bảo rằng Trang hãy cứ khóc to lên đi. Nhưng tôi không làm được. Tôi chỉ nói bâng quơ:

-         Đừng có ngủ đấy, ôm cây đàn kỹ vào không lại rơi mất bây giờ!

Cô bạn tôi cười. Tiếng cười nghe đã đỡ chua chát hơn…

Tôi đèo Trang ra ngoại thành.

Chúng tôi dừng xe trước một cánh đồng lau khá rộng. Gió chiều xao xác trên những thân lau mềm mảnh mai. Trông ra xa, chỉ một màu lau trắng xen lẫn cỏ xanh. Xa hơn nữa mới là những mái nhà liêu xiêu thấp thoáng. Rồi xa đến hút tầm mắt mới là chân trời đỏ lựng trong ánh hoàng hôn. Nắng đã thôi vấn vương nhành cây ngọn cỏ. Ánh sáng mỏng manh cuối ngày chỉ còn lưu luyến trên vài đốm sáng lấp lánh nơi mái tóc đỏ của Trang, hay là, chỉ có tôi mới thấy rằng mái tóc Trang ánh lên trong hoàng hôn nhập nhoạng… Tôi không rõ nữa. Bên cạnh tôi, Trang thầm thì:

-         Chỗ này rộng quá!

Trang đứng ngẩn người trước cánh đồng lau rồi bước chân trần xuống đứng giữa những bông lau trắng. Gió mang mấy lọn tóc đỏ của Trang chờn vờn quanh má. Cô gái trước mặt tôi dường như càng trở nên bé nhỏ trước đất trời bao la. Trang không cần khóc mới khiến người khác cảm thấy cô bạn ấy cô đơn đến thế nào.

-         Cậu chơi đàn đi! – Tôi đề nghị

-         Canon?

-         Ừ!

Một thoáng hoảng hốt hiện lên trên gương mặt Trang. Cô bạn cắn môi, nhưng rồi cũng nâng cây violin của mình lên vai. Trang nhìn tôi:

-         Tôi quên mang theo nhạc phổ…

-         Cậu cần nhạc phổ mới chơi được sao? – Tôi vặn lại. Canon in D đã quá quen thuộc với Trang rồi.

Trang nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi bắt đầu kéo vĩ. Tiếng đàn của cô ấy ở những nhịp đầu run run, hòa vào tiếng gió xạc xào nghe như một tiếng khóc cố nén. Trang vẫn đàn với đôi mắt nhắm nghiền. Đến cao trào của bản nhạc, tôi thấy đôi vai Trang rung lên. Trang bắt đầu kéo đàn một cách dồn dập hơn. Cô bạn cắn môi đến bật máu. Tôi còn chưa kịp nói Trang dừng lại thì đã đôi tay Trang đã buông thõng. Cây violin cũ và vĩ đàn vẫn nắm chặt trong tay, Trang ngồi bệt xuống giữa những bông lau cao đến nửa người.

Gió vẫn lao xao giữa đồng lau. Ánh sáng ngày đang dần tắt hẳn. Trang và tôi, một ngồi một đứng giữa cánh đồng trắng, chẳng ai nói với nhau câu nào.

Tớ phải làm gì để cậu quên đi những ám ảnh gắn với giai điệu đẹp đẽ này hả Trang?



5. Trang

Đứng trước cánh đồng lau với Duy, cảm giác đầu tiên của tôi là choáng ngợp. Đã quá quen với việc một mình giữa bốn bức tường, một mình đi về trên phố, khung cảnh đang bày ra trước mắt tôi lúc này thực rộng lớn và xa lạ quá. Không phải chỉ giữa không gian nhỏ hẹp, con người ta mới cảm thấy bị giam cầm. Mà ngay cả khi đứng trước đất trời bao la, sự cô đơn đến rợn ngợp cũng khiến tôi cảm thấy bị một nỗi sợ mơ hồ bủa vây. Tôi thầm thì:

-         Chỗ này rộng quá!

Lau trắng trước mắt tôi gợn sóng trong gió chiều. Tôi vô thức bước vào giữa biển trắng ấy, hòng tìm chút giao hòa giữa lòng mình với khung cảnh chung quanh. Bất lực. Cơ hồ có một bức tường vô hình nào đó ngăn cách tôi với mọi thứ. Một bức tường mà có lẽ do chính tôi xây nên từ lâu lắm rồi.

-         Cậu chơi đàn đi! – Duy đề nghị

-         Canon?

-         Ừ!

Tôi hơi hoảng hốt trước đề nghị của Duy, mặc dù tôi mang theo cây violin cũng là để chơi khúc nhạc này cho Duy nghe. Dù sao chúng tôi cũng sắp thi, mà chính vì nỗi ám ảnh của tôi với Canon nên cả hai chưa có một buổi tập chung nào cả. Tôi tìm cách trì hoãn:

-         Tôi quên mang theo nhạc phổ…

-         Cậu cần nhạc phổ mới chơi được sao?

Duy nói đúng. Canon in D chính là động lực cho tôi học violin. Canon in D khiến một con bé mười tuổi của tám năm về trước lần đầu tiên biết thế nào là một khúc nhạc “hay đến rơi nước mắt”. Canon với tôi quen thuộc đến nỗi tôi có thể nhắm mắt mà đàn được. Ừ, nhắm mắt cũng có thể đàn được nếu không có những ám ảnh dai dẳng từ thuở lên mười.

Tôi nhắm mắt, bắt đầu kéo đàn. Tiếng đàn nghe run rẩy như tiếng lòng tôi đang nấc nghẹn…

Tôi lại thấy tôi mười tuổi ngồi nghịch cái máy nghe nhạc của anh trai. Tôi tìm thấy Canon in D và lần đầu tiên trong đời, tôi khóc khi nghe một khúc nhạc… Rồi tôi lại thấy tôi vừa được anh trai đón về sau giờ học, vẫn cầm máy nghe nhạc của anh, vẫn nghe đi nghe lại Canon in D.  Tôi bước về phòng ba. Vừa xoay nắm đấm cửa, trong lúc giai điệu của Canon vẫn tha thiết phát ra từ earphone, tôi thấy một người đàn bà lạ ngồi trên bàn làm việc của ba… Ba tiến về phía bà ta, ghì bà ta vào tường… rồi trong khi hôn ngấu nghiến đôi môi tô son đỏ đậm của người đàn bà đó, ba vừa nới cúc áo trên chiếc sơ mi bà ta đang mặc… Tôi sợ hãi lùi lại. Bên tai, tiếng vĩ cầm vẫn dồn dập cao trào của Canon…Tôi trân trối nhìn những gì đang bày ra trước mắt… Ba và người đàn bà lạ hình như không hề nhận ra sự có mặt của tôi… Tim tôi đập loạn. Canon in D đẹp đẽ quá… cảnh tượng trước mắt tôi đây xấu xí và cay đắng quá… Tôi cảm thấy toàn thân run rẩy… Rồi bàn tay anh trai bịt mắt tôi, bế thốc tôi ra khỏi những gì tôi vừa chứng kiến…

Gió chiều bất chợt thổi mạnh. Tôi mở mắt ra, hai tay buông thõng. Vẫn là những ám ảnh cũ khiến tôi không thể chơi trọn vẹn Canon in D. Tôi ngồi bệt xuống giữa những bông lau cao đến nửa người.

 Gió vẫn lao xao giữa đồng lau. Ánh sáng ngày đang dần tắt hẳn. Duy và tôi, một đứng một ngồi giữa cánh đồng trắng, chẳng ai nói với nhau câu nào.

Tôi cảm thấy có lỗi với Duy. Chỉ còn hai ngày nữa là đến đêm thi, nếu tôi cứ không làm chủ được cảm xúc của mình như thế này, thì cậu ấy sẽ không thể có một tiết mục thành công. Mà Duy lại luôn là một học sinh xuất sắc của nhạc viện… Tôi đứng dậy, đặt cây vĩ cầm ngay ngắn trên vai và lại bắt đầu kéo những nốt đầu tiên của Canon in D.



Vẫn những âm thanh run rẩy quen thuộc vang lên dưới đôi tay tôi, hòa vào tiếng gió. Thế rồi, tôi bất chợt cảm thấy một cái gì âm ấm phủ lên hai vai mình. Là đôi tay của Duy. Tôi hít sâu một hơi, vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh, nhưng có điều gì đó từ đôi tay Duy khiên tôi thấy yên lòng. Tôi tiếp tục kéo đàn. Bắt đầu đến cao trào của bản nhạc, lòng tôi lại dâng lên nỗi sợ xưa cũ… Có lẽ Duy cảm nhận được điều đó, đôi tay cậu trên vai tôi nắm chặt hơn. Từ phía sau lưng, Duy nói vào vào tai tôi nho nhỏ:

-         Thở sâu nào Trang… Nói cho tôi nghe, cậu đang thấy gì?

-         Ba… – tôi run rẩy đáp yếu ớt. Đôi tay vẫn điên cuồng kéo vĩ…

-         Đừng ngừng đàn nhé, nhưng bây giờ cậu hãy mở mắt ra đi!

Tôi hơi do dự, rồi cũng mở mắt ra. Nắng đã rất nhạt nhòa nhưng vẫn chưa tắt hẳn. Lau trắng ngả xám trong những tia nắng cuối cùng còn sót lại. Khung cảnh trước mắt hiền hòa hơn rất nhiều những gì vẫn diễn ra trong đầu óc tôi từ nãy đến giờ…

-         Trang, bây giờ cậu đang thấy gì? – Duy lại hỏi tôi rất khẽ

-         Lau… và gió…

Lòng đã dịu lại, tiếng đàn tôi bỗng trở nên mượt mà hơn.

-         Còn gì nữa?

-         Canon in D. – Tôi đáp, cảm thấy như mình đang mỉm cười



Tiếng đàn dường như hữu hình. Đây không phải là lần đầu tiên tôi thấy tiếng đàn của mình thật đến như thế. Cái cảm giác chỉ cần vươn tay ra là chạm đến những âm thanh thao thiết của Canon  đây không phải là lần đầu tiên tôi cảm nhận. Chỉ là, lần này, tôi chơi đàn giữa một không gian rất rộng… và quan trọng hơn, lần này, tôi không chơi đàn một mình.

Cô đơn nghĩa là không có ai bên cạnh.

Còn bây giờ, bên tôi có Duy.

-         Cậu biết không, tôi còn thấy một điều nữa.

-         Là gì cơ? – Duy thắc mắc.

-         Là cậu đấy…

Duy im lặng. Xung quanh cả hai chỉ còn tiếng đàn tôi ngân nga da diết, lẫn trong tiếng gió đùa những bông lau. Nhưng lúc này đây, tiếng đàn đã không còn là tiếng khóc cố nén nữa…

-:-:-:-:-

Tối hôm sau, tôi lại đến Lặng. Trong lúc tôi đang chờ đến lượt biểu diễn của mình, chú Lâm chủ phòng trà lại gần, hỏi tôi:

-         Tuần trước cháu về vội quá, chú chưa kịp nói chuyện. Nhưng hình như cháu đang có chuyện gì đó phải không Trang?

-         Sao ạ?

-         Tối đó cháu chơi đàn không như mọi ngày. Hay là vì đó là lần đầu cháu đàn Canon?

-         Không phải đâu ạ… – tôi mỉm cười – Tối nay cháu lại chơi Canon in D nhé chú! Sẽ tốt hơn tuần trước mà.

Chú Lâm gật đầu. Chú dợm bước ra quầy, nhưng rồi quay lại, nói như vô tình:

-         Trang à, Canon in D không phải là một khúc nhạc buồn…

Chú quay đi. Lúc đó, người chị làm cùng quán cũng vừa xong tiết mục của mình trên sân khấu. Tôi tự thưởng cho mình một nụ cười rồi bước lên. Tối hôm đó, lần đầu tiên tôi vừa chơi đàn vừa để ý biểu cảm của khán giả bên dưới. Tôi đọc được sự mãn nguyện trên gương mặt họ. Có lẽ họ không biết rằng tôi còn hạnh phúc gấp ngàn lần họ…

Chú Lâm nói đúng, Canon in D không phải là một khúc nhạc buồn. Tôi có quyền gì mà mang nỗi buồn vào trong những giai điệu đẹp đẽ bất hủ đó?

6. Duy

Rút cuộc thì Trang và tôi vẫn chưa tập chung với nhau một buổi nào cho cuộc thi của nhạc viện. Nhưng sau buổi chiều hôm đó, chứng kiến Trang chơi trọn vẹn Canon in D  mà không bị những ám ảnh của ngày xưa chi phối, tôi thực sự cảm thấy tin tưởng vào tiết mục của chúng tôi. Có thể không giành chiến thắng, nhưng chắc chắn sẽ là một tiết mục thành công.

Đội của Trang và tôi có số thứ tự là 7. Lúc ngồi sau cánh gà, chúng tôi không nói với nhau câu nào. Trang lo lắng, tôi biết, nhưng lúc MC gọi tên hai chúng tôi, Trang gật đầu với tôi và mỉm cười.

Chúng tôi bước ra sân khấu.

Tôi đặt hai tay lên bàn phím dương cầm rồi đưa mắt nhìn Trang. Trang cũng đã đặt cây violin lên vai. Cô bạn nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi quay sang tôi, hơi gật đầu ra hiệu đã sẵn sàng. Tôi nói thầm trong suy nghĩ: “Cố lên Trang! Cả mày cũng cố lên, Duy!” và bắt đầu dạo những nốt đầu tiên.

Những giai điệu quen thuộc của Canon in D chưa bao giờ làm tôi thôi yêu thích. Tiếng vĩ cầm của Trang đêm nay réo rắt quá. Tiếng đàn cứ như quyện chặt lấy tim tôi, quyện theo cả những thanh âm trong trẻo từ cây piano tôi đang chơi bay vờn khắp khán phòng. Tôi gần như nín thở trước những âm thanh dìu dặt tuyệt vời đó. Và dường như cả khán phòng cũng đang nín thở lắng nghe chúng tôi. Không gian như đứng lặng. Chỉ có tiếng đàn du dương, đôi tay Trang, đôi tay tôi là chuyển động cùng tiếng trái tim thổn thức trong giai điệu của Canon in D.

Giữa cao trào của bản nhạc, tôi rời mắt khỏi phím dương cầm, ngước nhìn Trang. Gương mặt Trang bừng bừng xúc cảm. Không phải vẻ sợ hãi vốn có. Đó là một thứ cảm xúc nghệ thuật đơn thuần. Nó làm gương mặt Trang bừng sáng và cả tiếng đàn của Trang cũng tỏa sáng.

Tôi mỉm cười.

Hình như bao lâu nay, tôi chưa hề nhận thức một cách đầy đủ rằng Trang rất đẹp…

Tôi buông nốt cuối cùng trên phím piano. Trang cũng kết thúc phần trình bày của mình bằng một vĩ thanh da diết. Khán phòng vẫn lặng im như chưa bừng tỉnh khỏi những xúc cảm mà phần song tấu của chúng tôi mang lại. Thế rồi tôi nghe thấy tiếng vỗ tay. Lúc đầu chỉ lác đác ở chỗ này, chỗ kia nhưng không lâu sau, cả khán phòng dường như bùng nổ. Tôi thấy những thầy cô trong ban giám khảo đứng lên tán thưởng và tôi thấy mắt Trang ướt nhòe…

-:-:-:-:-



Lúc tôi đèo Trang về nhà thì cũng đã hơn mười giờ đêm. Đoạn đường đến nhà Trang vắng tanh. Sau lưng tôi, cô bạn thân khe khẽ ngân nga một giai điệu là lạ. Có thể là của Trang tự nghĩ ra. Tôi mỉm cười, vui lây niềm vui của cô gái bé nhỏ ấy. Tiết mục của chúng tôi chỉ đạt giải nhì. Nhưng với tôi, việc Trang tìm lại cảm xúc với Canon in D  còn ý nghĩa gấp ngàn lần những giải thưởng.

Tôi dừng xe trước cánh cổng sắt của nhà Trang. Trước khi vào nhà, Trang nói nhỏ:

-         Tôi sẽ đi, Duy ạ. Sang Mỹ với anh trai tôi. Tôi sẽ thi vào Berklee, sẽ thử xem kéo vĩ cầm ở Boston thì có gì khác so với kéo đàn ở đây hay không…

Trang làm tôi ngẩn người, không thể nói được gì cả…

-         Thực ra… tôi nghĩ tôi phải đi. Tôi chính là lý do khiến ba mẹ dù không muốn nhưng vẫn phải cố chấp ở với nhau dưới một mái nhà… họ không muốn tôi mặc cảm vì ba mẹ ly hôn… Ừ, có lẽ nếu tôi đi thì họ sẽ dễ dàng quyết định chia tay hơn. Mà như thế, thì tốt cho cả ba người. Cậu biết đấy…

Môi Trang run run. Cô ấy không muốn người khác nhìn thấy mình khóc.

Tôi bước đến ôm ghì lấy Trang, để cho mái tóc đỏ rực gục lên vai tôi.

-         Này, khóc đi. Tôi không nhìn thấy cậu khóc đâu.

Xà cừ hai bên đường xào xạc trong tiếng gió đêm. Trời chuyển mưa bất ngờ.

Vai Trang rung lên. Vai áo tôi ướt đẫm. Còn chúng tôi thì lặng im…

Đồ ngốc, cứ đi đi. Tớ sẽ đợi cậu trở về!



7. Trang

Boston đón tôi bằng những ngày hè nắng nhẹ. Cuộc sống với anh trai giữa thành phố có sự kết hợp hài hòa giữa cổ điển và hiện đại này yên bình hơn rất nhiều những ngày sống trong căn nhà rộng với ba mẹ tôi.

Tôi đỗ vào Berklee, tiếp tục học violin. Cảm giác kéo đàn ở Boston đúng là có điểm khác so với lúc còn ở nhà – cũng có thể là do tâm trạng tôi đã khác. Mọi thứ thay đổi kể từ lúc tôi biết nhìn cuộc sống một cách lạc quan hơn. Và tôi nhận ra, yêu thương đôi khi không phải là ích kỷ giữ chặt mà là buông tay để nắm lấy tự do. Tôi đã tìm thấy tự do của tôi, hi vọng ba mẹ tôi cũng sẽ tìm thấy bầu trời tự do của riêng họ…

Còn Duy…

Kể từ lúc quyết định ra đi, tôi đã tự hứa sẽ trở về. Lúc đó, tiếng đàn tôi sẽ không còn buồn nữa. Như bầu trời đầy nắng của Boston những ngày tôi mới sang, tôi sẽ về mang theo nắng trên bốn sợi dây đàn…

 Và… Duy này, cậu sẽ đợi tớ trở về, đúng không?


Blog Truyện Hiệp Sĩ

truyenhiepsi

Truyện được sưu tầm chia sẻ trên các web miễn phí...

Tìm Kiếm Truyện

Theo dõi blog!

Nhận bài viết mới qua email. Chỉ cần nhập địa chỉ email của bạn dưới đây nếu bạn muốn đăng ký!