Tác giả: Dan Brown
--132--
Giáo chủ Thị thần nằm co ro trên nền đất trước mộ phần của thánh Peter. Thành phố của người chết thật lạnh lẽo, nhưng chính hơi lạnh lại góp phần làm đông máu rỉ ra từ những vết thương trên khắp thân thể vị thầy tu trẻ. Ở đây thì Đức Thánh Cha không thể tìm ra, và chẳng một ai khác có thể tìm ra được…
Câu chuyện này dài lắm. Những lời nói của Giáo hoàng vẫn còn âm vang trong tâm trí vị thầy tu trẻ tuổi. Phải có thời gian thì ta mới giải thích với con được…Nhưng bao nhiêu thời gian cũng sẽ là không đủ để giải thích, Giáo chủ Thị thần biết thế.
Đồ dối trá! Tôi đã đặt trọn niềm tin ở ông! CHÚA cũng đã tin tưởng ông!
Chỉ bằng một câu nói ấy, Giáo hoàng đã khiến cho toàn bộ thế giới đổ sụp quanh Giáo chủ Thị thần. Bao nhiêu niềm tin mà vị thầy tu trẻ tuổi dành cho Giáo hoàng từ bấy lâu nay giờ bị dập tắt ngay tức thì. Sự thật kinh hoàng ấy đã xoáy thẳng vào trái tim trẻ trung của Giáo chủ Thị thần, và xoáy mạnh đến nỗi vị thầy tu trẻ phải loạng choạng bước giật lùi ra khỏi phòng làm việc của Giáo hoàng, rồi nôn mửa ngay trên hành lang.
- Đợi đã nào! - Giáo hoàng vừa gọi vừa chạy đuổi theo. - Hãy để ta giải thích đã nào!
Nhưng Giáo chủ Thị thần bỏ chạy. Làm sao Ngài có thể chịu đựng được hơn thế kia chứ? Ôi, đồi bại làm sao! Nhỡ có người phát hiện ra thì sao? Lúc ấy thì thanh danh của toàn thể giáo hội sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng! Chẳng lẽ lời thề nguyền trước Chúa không có ý nghĩa gì đối với Giáo hoàng hay sao?
Ngay lập tức sự hoảng loạn bủa vây lấy Giáo chủ Thị thần, tác động vào thính giác của vị thầy tu trẻ tuổi bằng những âm thanh riết róng, cho đến tận lúc ngài tỉnh dậy trên nền đất, trước mộ phần của thánh Peter. Đó cũng là lúc Chúa hiển linh, với sức mạnh thật phi phàm.
CHÚA CỦA NGƯƠI MUỐN BÁO THÙ!
Cùng với Chúa, Giáo chủ Thị thần đã lên kế hoạch. Cùng nhau, họ sẽ bảo vệ giáo hội. Cùng nhau, họ sẽ khôi phục lại đức tin cho thế giới vô đạo này. Cái xấu hiện diện khắp mọi nơi. Thế nhưng cả thế giới đã trở nên chai lỳ vô cảm! Cùng nhau, họ sẽ vạch trần cái xấu, để cho toàn thể nhân loại được thấy tận mắt… và rồi Chúa sẽ chế ngự! Sự Khiếp hãi và Hy vọng. Rồi cả thế giới sẽ phải tin!
Thứ thách đầu tiên của Chúa hoá ra không đến nỗi đáng sợ như Giáo chủ Thị thần vẫn nghĩ. Lẻn vào phòng ngủ của Đức Thánh Cha… bơm đầy một xi-lanh… bịt miệng kẻ dối trá lại, để cho ông ta co giật đến chết. Trong ánh trăng vằng vặc, đôi mắt của Giáo hoàng như có điều gì muốn nói.
Nhưng đã quá muộn.
Giáo hoàng đã nói quá đủ rồi.
--133--
- Giáo hoàng đã sinh ra một người con.
Đứng trong nhà nguyện Sistine, Giáo chủ Thị thần không hề tỏ ra nao núng khi tuyên bố sự thật ấy. Bảy âm tiết - một sự thật kinh hoàng. Dường như tất cả những ai có mặt trong nhà nguyện đều giật mình. Những ánh mắt buộc tội của các vị Hồng y Giáo chủ chuyển thành những cái nhìn ngạc nhiên đầy kinh hãi, như thể tất thảy mọi linh hồn trong nhà nguyện lúc này đều đang thầm cầu cho những gì vừa nghe được không phải là sự thật.
Giáo hoàng đã sinh ra một người con.
Bản thân Langdon cũng cảm thấy bị sốc. Bàn tay của Vittoria đang đan trong tay anh, cũng giật nảy lên. Còn tâm trí của anh, vừa mới trở nên mụ mị vì một câu hỏi chưa có lời giải đáp, cũng cảm thấy chao đảo.
Những lời cáo buộc của Giáo chủ Thị thần như vẫn còn vang vọng mãi trong nhà nguyện. Trong đôi mắt rực sáng của vị thầy tu trẻ tuổi đang đứng trên bục, Langdon thấy chỉ có duy nhất một thái độ: không dung thứ. Langdon chỉ muốn được tan chảy ra, muốn được tự nhủ rằng đây chỉ là một giấc chiêm bao quái dị, rằng anh sẽ mau chóng tỉnh giấc để thấy quanh mình một thế giới trong trẻo và minh bạch.
- Điều đó không thể là sự thật! - Một vị Hồng y lên tiếng.
- Tôi không tin nổi! - Một vị khác phản đối: Đức Thánh Cha là người sùng đạo nhất trên thế gian này!
Người thứ ba lên tiếng chính là Hồng y Mortati, ngài nói một cách khẽ khàng, những lời nói đầy xúc động:
- Thưa các vị, những gì Giáo chủ Thị thần vừa nói chính là sự thật. - Toàn thể Hồng y đoàn đều quay phắt lại nhìn, như thể Hồng y Mortati vừa nói ra những lời xấu xa. - Quả thật là Giáo hoàng đã có một người con.
Hội đồng hồng y kinh hãi đến tái cả mọi.
Giáo chủ Thị thần cũng có vẻ kinh ngạc:
- Cha biết rồi à? Nhưng… làm sao cha lại biết?
Hồng y Mortati thở dài:
- Khi Đức Thánh Cha được bầu vào vị trí Giáo hoàng… ta đã được chỉ định là Người biện hộ.
Tất cả mọi người đều há hốc miệng.
Langdon hiểu. Như thế tức là thông tin này rất có thể là sự thật.
Người biện hộ, một chức phận vốn ít người nghe nói tới, chính là người có thẩm quyền giải quyết một vụ bê bối nào đó trong toà thánh. Những điều bí mật về một vị Giáo hoàng luôn là những nguy cơ tiềm tàng, nên trước khi tổ chức Mật nghị Hồng y, một vị Hồng y được chỉ định làm Người biện hộ sẽ bí mật tiến hành điều tra về thân thế của những Hồng y được đề cử. Người này chịu trách nhiệm tìm ra tất cả những lý do khiến cho các vị đó không xứng đáng với ngôi vị Giáo hoàng. Trước khi tạ thế, Giáo hoàng đương nhiệm phải chỉ định Người biện hộ, và người này có nghĩa vụ không được tiết lộ thân thế của mình. Không bao giờ.
- Tôi đã được chỉ định làm Người biện hộ. - Hồng y Mortati nói tiếp Vì thế nên tôi đã phát hiện ra điều đó.
Tất cả mọi người đều há hốc miệng. Trong đêm hôm nay, rõ ràng là tất cả mọi luật lệ của giáo hội đều bị quẳng ra ngoài cửa sổ.
Giáo chủ Thị thần thấy lòng bừng bừng phẫn nộ:
- Ấy thế mà cha… giữ kín chuyện ấy sao.
- Tôi đã đối chất với Đức Thánh Cha. - Hồng y Mortati nói - Và Người đã thừa nhận. Người đã kể cho tôi nghe toàn bộ câu chuyện, và yêu cầu tôi hãy để trái tim chỉ lối, rồi hãy quyết định xem có nên tiết lộ điều bí mật ấy hay không.
- Và trái tim khuyên cha chôn vùi sự thật ấy sao?
- Vào thời điểm ấy Người gần như đã chắc chắn trở thành Giáo hoàng. Ngài được tất cả mọi người yêu mến. Một vụ bê bối kiểu này sẽ gây tổn hại nặng nề đến toàn thể giáo hội.
- Nhưng ông ấy đã có một đứa con! Ông ấy đã phản bội lời nguyện trước Chúa là sẽ sống độc thân suốt đời! - Lúc này Giáo chủ Thị thần gào lên. Giọng nói của người mẹ thân thương lại văng vẳng trong tâm trí vị thầy tu trẻ. Lời hứa với Chúa là lời hứa quan trọng nhất. Đừng bao giờ bội ước với Chúa. - Giáo hoàng đã phản bội lời thề!
Hồng y Mortati tỏ ra vô cùng phẫn nộ:
- Này cha Carlo, mối tình của Người… hoàn toàn trinh bạch. Người không hề phản bội bất kỳ lời thề nào hết. Người không giải thích với cha hay sao?
- Giải thích cái gì? - Giáo chủ Thị thần vẫn còn nhớ giây phút mình chạy ào ra khỏi phòng làm việc của Giáo hoàng, trong khi Người thì chạy đuổi theo. Hãy để ta giải thích!
Một cách chậm rãi và buồn bã, Hồng y Mortati kể lại toàn bộ câu chuyện. Nhiều năm về trước, lúc đó Giáo hoàng mới chỉ là một thầy tu bình thường, đã đem lòng yêu một nữ tu sĩ trẻ. Cả hai người đều đã thề với Chúa là sẽ sống độc thân suốt đời, và không bao giờ nghĩ đến chuyện phản bội lại lời thề ấy. Tuy nhiên, mối tình càng ngày càng trở nên sâu đậm; và dù hai người cố cưỡng lại những thôi thúc của thể xác, nhưng họ cùng chung một niềm khát khao mà trước đó cả hai đều chưa từng nếm trải - muốn được tham gia vào phép màu tối thượng của Chúa - sinh ra một đứa trẻ. Con đẻ của họ. Niềm khát khao ấy trở nên đặc biệt cháy bỏng đối với người phụ nữ. Nhưng Chúa vẫn là trên hết. Sau đó một năm, khi niềm khát khao ấy đã trở nên cháy bỏng hơn bao giờ hết, người phụ nữ đến với vị thầy tu trẻ ấy, với tâm trạng vô cùng phấn khích. Vị nữ tu này vừa đọc một bài báo viết về một phép nhiệm màu của khoa học - một cách thức mà hai người có thể có một đứa con mà không cần phải chung đụng xác thịt. Người nữ tu này tin rằng đó chính là ý Chúa. Cảm nhận được nỗi vui mừng khôn tả trong mắt người phụ nữ, vị tu sĩ của chúng ta đã thuận theo. Một năm sau, nữ tu sĩ ấy đã sinh hạ một đứa trẻ bằng phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm…
- Đó không thể là sự thật. - Giáo chủ Thị thần thốt lên kinh hãi, hi vọng rằng đó chỉ là những ảo giác do thuốc giảm đau gây ra. Nhưng rõ ràng là chính tai ngài vừa nghe toàn bộ câu chuyện.
Hồng y Mortati lúc này giàn giụa nước mắt:
- Carlo, đó chính là lý do vì sao Đức Thánh Cha luôn có một sự ưu ái đặc biệt đối với khoa học. Người mang một món nợ đối với khoa học. Vì khoa học đã ban tặng ngài niềm vui được làm cha mà không phải phản bội lời thề sống độc thân. Đức Thánh Cha nói với ta rằng Người không hối tiếc điều gì, ngoài việc những bước thăng tiến trong giáo hội đã không cho ngài điều kiện được gần gũi người phụ nữ yêu dấu của mình để được thấy đứa bé lớn khôn.
Giáo chủ Thị thần Carlo Ventresca lại bị bủa vây trong cảm giác cuống loạn. Vị thầy tu trẻ lại muốn tự cào xé cơ thể mình.
- Làm sao ta có thể biết được những điều này cơ chứ? Giáo hoàng không hề phạm tội gì hết, Carlo ạ. Người hoàn toàn trinh bạch.
- Nhưng mà… - Giáo chủ Thị thần cố lục tìm trong bộ não đang vô cùng đau đớn của mình, hy vọng có chút lý trí nào đó còn sót lại chúng ta hãy nghĩ đến… những hiểm hoạ tiềm tàng của hành động ấy. - Vị thầy tu trẻ nói một cách yếu ớt. - Nếu cô ả kia nói hết ra sự thật thì sao? Hay giả dụ nhỡ đứa con ấy đem công khai mọi chuyện thì sao? Chúng ta hãy nghĩ đến sự nhục nhã mà toàn thể giáo hội sẽ phải gánh chịu.
Hồng y Mortati run run nói:
- Đứa trẻ ấy thực ra đã lên tiếng rồi đấy.
Thời gian như ngưng đọng lại.
- Carlo này… - Hồng y Mortati ngập ngừng. - Con của Đức Thánh Cha chính là… cha đó.
Vào giây phút ấy Giáo chủ Thị thần cảm thấy ngọn lửa của đức tin trong tim mình trở nên yếu ớt hẳn. Run rẩy đứng trên bục, ngay trước bức bích hoạ Sự phán xét cuối cùng của Michelangelo, vị thầy tu trẻ thấy địa ngục vừa hiện ra trước mắt. Muốn cất tiếng nói, Giáo chủ Thị thần mở miệng, nhưng chỉ mấp máy đôi môi, không thốt lên được tiếng nào.
- Cha không thấy hay sao? - Hồng y Mortati nghẹn ngào: Chính vì thế mà Đức Thánh Cha đã tới tận bệnh viện ở Palermo khi cha còn nhỏ. Chính vì thế mà Người đã nhận đỡ đầu, và nuôi dạy cha khôn lớn. Vị nữ tu sĩ yêu dấu trong lòng Người chính là Maria… mẹ của cha. Bà ấy rời nhà tu để nuôi nấng cha, nhưng không bao giờ phản bội bất kỳ lời hứa nào với Chúa. Khi nghe tin bà ấy thiệt mạng trong vụ nổ bom, và biết rằng cha - con trai của Người, đã thoát chết một cách kỳ diệu… Đức Thánh Cha đã thề sẽ không bao giờ bỏ mặc cha một mình. - Carlo, cả bố lẫn mẹ của cha đều đã giữ gìn được sự trinh bạch của mình mà vẫn tìm được một cách để cha được chào đời. Cha chính là đứa con kỳ diệu của họ đấy.
Giáo chủ Thị thần bịt tai lại, không muốn cho bất kỳ lời lẽ nào lọt vào trí não nữa. Đứng chết sững trên bục, rồi sau đó, mọi thứ trước mắt đều quay cuồng chao đảo, vị thầy tụ trẻ quỳ sụp xuống, miệng gào lên đau đớn.
Nhiều giây. Nhiều phút. Nhiều giờ.
Thời gian dường như đã ngưng đọng lại bên trong những bức tường nhà nguyện Sistine. Chậm chạp, Vittoria cố thoát khỏi cảm giác đờ đẫn đang vây kín mọi người. Cô gái thả tay Langdon ra, và bắt đầu tiến về phía cửa ra vào. Hai cánh cửa nhà nguyện như cách xa hàng dặm, Vittoria tưởng như mình đang di chuyển dưới đáy biển… di chuyển rất chậm chạp.
Những bước chân của cô gái bắt đầu kéo những người khác ra khỏi u mê. Một số vị Hồng y bắt đầu cầu nguyện. Những người khác thì khóc. Một số vị quay sang nhìn Vittoria, ánh mắt của họ bắt đầu trở nên tỉnh táo và tinh anh khi thấy cô gái tiến về phía cửa ra vào. Khi Vittoria đi đến hàng ghế cuối cùng thì một bàn tay chìa ra túm lấy cánh tay cô. Bàn tay ấy yếu ớt, nhưng quả quyết. Cô gái quay lại, mặt đối mặt với một vị tu sĩ già nhăn nheo. Ánh mắt vị Hồng y này đầy vẻ lo lắng.
- Không. Con không thể làm thế được. - Người này nói.
Vittoria trừng mắt, kinh ngạc.
- Thêm một vị Hồng y nữa đến bên cô gái. - Chúng ta cần phải cân nhắc thật kỹ trước khi hành động.
Lại thêm một người nữa:
- Nỗi đau này có thể khiến cho…
Vittoria bị vây tứ phía. Cô gái kinh ngạc nhìn tất cả những tu sĩ đang đứng quanh mình: Nhưng những gì đã xảy ra ngày hôm nay, đêm hôm nay… dĩ nhiên là cả thế giới có quyền được biết sự thật.
- Trái tim ta tán thành điều đó. - Vị thầy tu già cả nói, vẫn túm chặt cánh tay Vittoria. Nhưng một khi đã hành động rồi thì hối lại không được nữa. Chúng ta phải nghĩ đến đức tin bị chà đạp. Đến sự hoài nghi. Làm sao mọi người có thể tin tưởng chúng ta một lần nữa?
Đột nhiên, nhiều chiếc áo choàng đỏ nữa vây quanh Vittoria, tạo thành một bức tường trước mặt cô gái.
- Con hãy nghe tiếng ca hát của các con chiên trên quảng trường. - Một người nói - Sự thật này sẽ tác động thế nào lên trái tim của họ? Cần phải rất thận trọng.
- Chúng ta cần thời gian để cầu nguyện và suy nghĩ. - Một vị khác nói - Cần phải nhìn xa trông rộng trước khi có bất cứ hành động nào. Hậu quả của sự kiện này…
- Con người đó đã sát hại cha của tôi! - Vittoria nói - Và cha của chính mình!
- Ta tin chắc rằng Giáo chủ Thị thần sẽ phải trả giá cho tội lỗi của mình. - Vị tu sĩ đang túm cánh tay Vittoria nói, giọng buồn rầu.
Đó cũng chính là điều Vittoria tâm niệm, và cô gái dự định sẽ làm mọi việc để đảm bảo rằng điều đó sẽ xảy ra. Cô gái cố len ra cửa, nhưng thêm nhiều vị Hồng y khác xúm lại, vẻ mặt sợ hãi.
- Các vị định làm gì thế này? - Vittoria thốt lên. - Định giết tôi sao?
Vị thầy tu già ấy tái mặt, và ngay lập tức Vittoria hối hận về những lời nói của mình. Tất cả họ đều là những tu sĩ với tâm hồn thánh thiện. Đêm nay họ đã chứng kiến quá nhiều bạo lực rồi.
- Không ai có ý định đe doạ cô cả. Đơn giản là vì họ đang lâm vào một tình huống rất khó khăn. Trong tâm trạng hoảng loạn, toàn bộ Hội đồng hồng y đều bị mất phương hướng.
- Ta chỉ muốn… - Vị Hồng y già cả nói, - … làm những điều đúng đắn.
- Thế thì đức ông hãy để cho cô ấy đi ra ngoài. - Một giọng nói trầm ấm vang lên ngay sau lưng Vittoria. Những lời nói rất điềm đạm, nhưng đầy kiên quyết.
Robert Langdon vừa bước tới bên cạnh, và cầm tay cô gái.
- Cô Vetra và tôi sẽ ra khỏi nhà nguyện. Ngay bây giờ.
Dao động, rồi chùn bước, các vị Hồng y bắt đầu đứng tránh sang hai bên.
- Đợi đã nào! - Đó chính là Hồng y Mortati. Lúc này đức cha đang rời khỏi bục diễn thuyết và tiến tới chỗ họ, để mặc cho Giáo chủ Thị thần đứng đó, thất bại ê chề. Bỗng nhiên trông đức cha già sọm hẳn đi so với tuổi của mình. Dường như đức cha cảm thấy nhục nhã. Đến bên họ, Hồng y Mortati đặt tay lên vai cả hai người. Vittoria cảm thấy bàn tay của đức cha toát ra vẻ khảng khái và trung thực. Đôi mắt vị thầy tu già lúc này đẫm nước mắt.
- Tất nhiên là các con có quyền rời khỏi đây nếu muốn. - Hồng y Mortati nói - Tất nhiên là thế. Đức cha ngừng lời, vẻ đầy đau xót - Ta chỉ cầu xin các con một điều… - Ngài cúi mặt một hồi lâu, rồi ngẩng lên, lần lượt nhìn thẳng vào mắt Vittoria và Langdon. - Hãy để chính ta làm việc đó. Ngay bây giờ ta sẽ ra ngoài quảng trường, và lựa lời để nói. Ta sẽ nói ra sự thật. Chưa biết bằng cách nào… nhưng ta sẽ nghĩ cách. Nếu giáo hội có điều gì cần phải thú nhận, thì hãy để chính những thành viên của giáo hội tự làm việc đó. Hãy để chính chúng ta tự nói ra thất bại của mình.
Hồng y Mortati buồn bã quay lại bên bàn thờ.
- Carlo, anh đã đẩy giáo hội vào tình cảnh trớ trêu này. - Hồng y ngưng lời, nhìn xung quanh. Bục diễn thuyết trống không.
Có tiếng quần áo sột soạt ở cửa ra vào, rồi cánh cửa bị đóng sầm lại.
Giáo chủ Thị thần đã biến mất.
--134--
Tấm áo thầy tu màu trắng của Giáo chủ Thị thần căng phồng lên khi vị thầy tu trẻ di chuyển dọc theo hành lang, ra khỏi nhà nguyện Sistine. Những người lính gác Thuỵ Sĩ tỏ ra bối rối khi thấy Giáo chủ Thị thần một mình xuất hiện và nói với họ rằng ngài cần một chút thời gian yên tĩnh một mình. Những người lính đã tuân lệnh, để cho Giáo chủ Thị thần đi.
Giáo chủ Thị thần rẽ vào một góc khuất. Trong cuộc đời mình, vị thầy tu trẻ chưa một lần cảm thấy những tình cảm bị giằng xé dữ dội đến như thế trong lòng. Ngài đã đầu độc người mà mình vẫn thường gọi là Đức Thánh Cha, - người vẫn thường gọi ngài là con trai của ta. - Giáo chủ Thị thần vẫn luôn cho rằng những hô ngữ "cha" và "con" đó chẳng qua chỉ là những thông lệ trong giáo hội mà thôi, nhưng giờ thì sự thật hiểm ác đã phơi bày - những đại từ xưng hô đó đúng đến cả nghĩa đen của chúng.
Hệt như đêm định mệnh trước đó một tuần lễ, Giáo chủ Thị thần lại bị bao bọc trong cảm giác cuồng loạn, trong bóng đêm thăm thẳm.
Sáng hôm ấy trời mưa tầm tã, những người phục vụ trong toà thánh dập ầm ầm vào cửa phòng ngủ, cắt đứt giấc ngủ chập chờn của Giáo chủ Thị thần. Họ nói rằng Giáo hoàng không nghe điện, cũng không ra mở cửa. Người thư ký tỏ ra sợ hãi. Giáo chủ Thị thần là người duy nhất được phép vào phòng ngủ của Giáo hoàng mà không cần báo trước.
Một mình, Giáo chủ Thị thần vào phòng, và thấy Giáo hoàng vẫn nằm co quắp trên giường y như hồi đêm, đã chết. Khuôn mặt của Người trông hệt như mặt quỷ Sa-tăng. Lưỡi của Đức Thánh Cha đen sì Quỷ dữ đang hiện hình trên giường ngủ của Giáo hoàng.
Giáo chủ Thị thần không một chút ân hận. Chúa đã báo thù.
Chưa một ai được biết về sự bội phản xấu xa ấy… chưa phải lúc. Sự thật sẽ được phơi bày sau.
Giáo chủ Thị thần loan báo tin dữ - Đức Thánh Cha đã tạ thế do bị đau tim. Sau đó là những thủ tục chuẩn bị cho Mật nghị Hồng y.
Giọng nói của mẹ Maria vẫn văng vẳng bên tai Giáo chủ Thị thần:
- Đừng bao giờ bội ước với Chúa.- Con đã nghe rõ lời mẹ dặn. - Giáo chủ Thị thần đáp lời. - Thế giới này thật là vô đạo. Cần phải đưa nhân loại trở lại với con đường đạo đức. Sự Khiếp hãi và Hy vọng. Đó là cách duy nhất.
- Đúng thế con ạ. - Mẹ nói - Nếu không phải là con… thì là ai? Ai sẽ dẫn dắt giáo hội ra khỏi bóng đêm tăm tối?
- Chắc chắn không thể là một trong bốn vị được lựa chọn. Họ đều đã quá già… những người chỉ còn chờ chết… những người chắc chắn sẽ hành động y như Giáo hoàng, tri ân khoa học, từ bỏ những lề thói cổ xưa với hy vọng giáo hoá thêm được nhiều con chiên của thời hiện đại. Những vị thầy tu già lụ khụ ấy đã lạc hậu quá rồi, dù lúc nào cũng cố làm ra vẻ không bị tụt hậu. Dĩ nhiên là họ sẽ thất bại. Sức mạnh của nhà thờ xuất phát từ truyền thống của nó, chứ không phải ở tính nhất thời. Thế giới này mới phù du làm sao. Nhà thờ không cần phải thay đổi, chỉ cần nhắc cho loài người nhớ rằng nhà thờ không hề là thừa. Quỷ dữ đang tồn tại! Sức mạnh của Chúa sẽ chế ngự tất cả!
Giáo hội cần có một nhà lãnh đạo mới. Những thầy tu già cả làm sao khơi dậy được những xúc cảm mãnh liệt! Giê-su mới làm được việc đó. Trẻ trung, đầy sức mạnh, đầy quyền năng… và KỲ DIỆU.
- Mời các vị dùng trà. - Giáo chủ Thị thần đã nói với bốn vị được lựa chọn như vậy trước khi ra ngoài, để họ ngồi lại trong thư viện riêng của Giáo hoàng ngay trước đêm diễn ra Mật nghị Hồng y. - Người dẫn đường sẽ đến ngay bây giờ.
Cả bốn vị được lựa chọn đều cảm ơn viên Thị thần trẻ tuổi của Giáo hoàng vì đã đặc cách cho phép họ được vào thăm Passeto trứ danh. Thật là một cơ hội hiếm hoi! Trước khi ra khỏi phòng, Giáo chủ Thị thần còn tự tay mở khoá Passetto. Đến đúng giờ hẹn, một thầy tu ngoại quốc tay cầm đuốc dẫn họ vào đường hầm.
Những người này không bao giờ quay trở ra.
Họ sẽ trở thành sự Khiếp hãi. Còn ta sẽ là Hy vọng.
Không. Mình mới chính là sự khiếp hãi.
Giáo chủ Thị thần loạng choạng trong bóng đêm tăm tối bao trùm Đại thánh đường St. Peter. Sau tất cả những điên cuồng và tội lỗi thông qua hình ảnh của chính cha đẻ của mình, qua những đau đớn và những lần được thấy Chúa hiển linh, thậm chí dưới tác động của thuốc giảm đau… vị thầy tu đau khổ này đã tìm thấy ánh sáng. Tìm thấy chính mình. Ta đã biết rõ sứ mệnh của mình, Giáo chủ Thị thần thầm nghĩ, đầu óc minh mẫn đến kỳ lạ.
Ngay từ lúc đầu, mọi sự kiện của đêm hôm nay đã diễn ra không đúng như kế hoạch. Những trở lực vô hình liên tiếp xuất hiện, nhưng Giáo chủ Thị thần đã có những điều chỉnh rất khoáng đạt và đúng lúc. Thật không thể ngờ rằng kết cục lại thế này. Tuy nhiên, Giáo chủ Thị thần vẫn thấy kết cục này là tiền định, và thiêng liêng.
Không thể có một kết cục nào khác.
Ôi cảm giác bị Chúa bỏ rơi trong nhà nguyện Sistine mới kinh hãi làm sao! Lúc đó ta đã làm gì vậy! Bị nhấn chìm trong vô số những nghi ngờ, Giáo chủ Thị thần đã quỳ xuống, tập trung toàn bộ tinh lực để lắng nghe tiếng nói của Chúa, nhưng chỉ có sự im lặng. Giáo chủ Thị thần đã cầu xin một lời thỉ dẫn, một định hướng. Hay đó chính là ý Chúa? Rằng nhà thờ phải bị huỷ diệt bởi những việc làm đầy ghê tởm, và. Tai tiếng. Không thể nào! Chính Chúa đã chỉ dẫn từng hành động của Giáo chủ Thị thần cơ mà! Chẳng lẽ không phải vậy sao?Rồi sau đó Giáo chủ Thị thần đã trông thấy. Trên bàn thờ Chúa. Một biểu tượng. Một vật bình thường bỗng hiện ra trong ánh sáng hoàn toàn mới lạ - như một cách thức giao tiếp vô cùng siêu phàm. Cây thánh giá. Khiêm tốn, giản dị, được làm bằng gỗ. Chúa Giê-su trên cây thánh giá. Đúng vào giây phút ấy, mọi thứ bỗng trở nên rõ ràng… Giáo chủ Thị thần không hề đơn độc. Ngài sẽ không bao giờ đơn độc.
Đó chính là thánh ý… của Người.
Càng những người được Chúa thương yêu thì càng đòi hỏi phải hi sinh nhiều hơn. Sao Giáo chủ Thị thần lại có thể chậm hiểu đến thế cơ chứ! Phải chăng vì quá sợ hãi? Hay vì quá khiêm nhường? Chẳng có gì khác biệt. Chúa đã tìm ra một cách. Lúc này thì Giáo chủ Thị thần đã hiểu vì sao Robert Langdon lại được cứu sống. Để anh ta tìm ra sự thật. Để dẫn đến kết cục này.
Đây là cách duy nhất để cứu rỗi toàn thể giáo hội.
Chân bước xuống hốc Pallium, Giáo chủ Thị thần thấy toàn thân bồng bếnh bay bồng. Lúc này thuốc giảm đau đang phát huy tác dụng một cách mạnh mẽ, nhưng vị thầy tu trẻ vẫn tin rằng mình đang được Chúa dẫn lối.
Ở đằng xa, Giáo chủ Thị thần có thể nghe thấy tiếng các vị Hồng y đang nhốn nháo bước ra khỏi nhà nguyện, và tới tấp ra lệnh cho đội lính gác Thuỵ Sĩ.
Nhưng không ai có thể tìm được Giáo chủ Thị thần. Ngay lúc này.
Giáo chủ Thị thần cảm thấy như bị cuốn đi, bị hút xuống những bậc thang dẫn xuống phòng chìm trong thánh đường, nơi 99 ngọn đèn dầu đang toả sáng rực rỡ. Chúa đang gọi ngài trở về với đất Thánh. Giáo chủ Thị thần tiến tới bên tấm lưới sắt chắn ngang lối dẫn xuống Thành phố của người chết. Đây chính là nơi đêm sẽ tàn trong bóng tối linh thiêng. Nhấc một ngọn đèn dầu, Giáo chủ Thị thần bước đi.
Nhưng rồi Giáo chủ Thị thần dừng chân. Có cái gì đó chưa ổn. Thế thì ngài sẽ phụng sự Chúa như thế nào đây? Một kết cục đơn côi và lặng lẽ hay sao? Giê-su đã chịu đựng đau đớn trước sự chứng kiến của toàn thế giới. Chết thế này không hễ giống ý Chúa chút nào! Vị thầy tu ra sức lắng nghe những lời chỉ dạy của Chúa, nhưng chỉ thấy đầu ong lên vì tác động của chất moóc-phin.
- Carlo - Đó là giọng nói của mẹ. - Chúa có nhiều dự định dành cho con lắm đó.Hoang mang, Giáo chủ Thị thần lại bước tiếp.
Rồi sau đó, không hề báo trước, Chúa hiển linh.
Giáo chủ Thị thần dừng phắt lại, nhìn chăm chú. Ánh sáng toả ra từ 99 ngọn đèn dầu khiến cho bóng của vị thầy tu trẻ đổ dài trên bức tường cẩm thạch bên cạnh. Khổng lồ và thật đáng sợ. Một cái bóng mờ mờ, xung quanh là một vầng sáng rực rỡ. Đứng giữa những ngọn lửa đang nhảy múa, Giáo chủ Thị thần trông như một thiên thần đang chuẩn bị bay lên thiên đàng. Vị thầy tu trẻ dừng bước giây lát, hai tay đang rộng, và tự ngắm bóng của mình in trên bức tường. Rồi Giáo chủ Thị thần quay lại nhìn những bậc thang Thông điệp của Chúa thật rõ ràng.
Đã 3 phút trôi qua, những hành lang xung quanh nhà nguyện Sistine đều náo loạn ầm ỹ, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Giáo chủ Thị thần đâu cả. Như thể con người này đã bị bóng đêm nuốt chửng. Hồng y Mortati chuẩn bị ra lệnh lục soát toàn bộ toà thánh thì bỗng nhiên đám đông tụ tập trên quảng trường rộ lên những tiếng reo hò đầy hân hoan. Vô cùng ầm ỹ. Các vị Hồng y nhìn nhau bối rối.
Hồng y Mortati nhắm mắt lại. Xin Chúa hãy cứu giúp chúng con.Lần thứ hai trong cùng một đêm, Hồng y đoàn lại kéo cả ra ngoài quảng trường St. Peter. Cũng bị đám đông bên ngoài cuốn hút, Langdon và Vittoria chạy ra ngoài trời đêm. Tất cả các ánh đèn máy quay đều tụ về Đại thánh đường. Và kia, vừa bước ra ngoài ban công Giáo hoàng(1) nằm ở chính giữa tháp cao, Giáo chủ Thị thần đang đứng đó, hai tay vươn lên thiên đàng. Nhìn từ xa, vị thầy tu trẻ trông thật thánh thiện và tinh khiết. Như một pho tượng. Trong tấm áo choàng màu trắng và toả sáng rạng rỡ.
Sự hồ hởi nhiệt tình của đám đông trên quảng trường dậy lên như sóng, ngay lập tức, hàng rào lính canh Thuỵ Sĩ bị đẩy bật về phía sau. Cả đám đông háo hức đồ dồn về phía Đại thánh đường.
Người thì khóc, người thì hát, máy ảnh chớp lia lịa. Hỗn loạn.
Đám đông tiếp tục kéo đến trước Đại thánh đường, sự ầm ỹ tiếp tục gia tăng, tường như không gì ngăn cản được.
Thế nhưng bỗng chốc quảng trường trở nên lặng phắc.
Trên ban công, Giáo chủ Thị thần bắt đầu cử động. Vị thầy tu trẻ chắp hai tay trước ngực, rồi cúi đầu trong tư thế cầu nguyện. Lúc đầu chỉ có một vài người, sau đó là hàng chục người, tiếp đến là hàng trăm người, đồng loạt cúi đầu cầu nguyện cùng với Giáo chủ Thị thần. Cả quảng trường mênh mông im lặng, như thể vừa bị một thế lực siêu nhiên nào đó bỏ bùa chú.
Trong tâm trí của Giáo chủ Thị thần lúc này, những lời cầu nguyện vang lên, như một dòng thác của hi vọng và đau khổ… Xin hãy xá tội cho con, thưa Cha… thưa Mẹ… tâm lòng thánh thiện… Người chính là nhà thờ, xin người hãy chứng giám cho sự hi sinh của đứa con duy nhất của người.Kính lạy Giê-su… xin Người hãy cứu rỗi cho chúng con được thoát khỏi những lưỡi lửa của đút ngục… xin Người hãy đưa tất cả mọi linh hồn lên thiên đàng nhất là những kẻ đang khẩn thiết cầu mong thánh ân của Người…Giáo chủ Thị thần không mở mắt ra để nhìn đám đông phía dưới quảng trường, nhìn những màn hình và máy quay, cả thế giới đang dõi theo ngài. Từ trong tâm, Giáo chủ Thị thần có thể cảm nhận được điều đó. Dù tâm can đang bị nỗi đau dớn giày vò ngài vẫn không thể không cảm thấy ngây ngất trước khoảnh khắc hợp nhất này. Như thể một mạng lưới vừa được chăng ra, bao kín lấy toàn bộ trái đất. Trước các màn hình ti-vi, tại nhà riêng, trong xe hơi, cả thế giới đang cùng nhau cầu nguyện. Hệt như những khớp nối thần kinh của một trái tim khổng lồ, người người đang hướng tới Chúa trời, ở hàng trăm quốc gia khác nhau.
Những lời cầu nguyện của họ thật mới mẻ, nhưng cũng vô cùng thân thuộc, thân thuộc như chính giọng nói của họ… những chân lý ngàn đời… đã ăn sâu vào tâm khảm họ.
Sự đồng cảm vĩnh hằng.
Khi sự im lặng chấm dứt, tiếng hát bắt đầu vang lên.
Giáo chủ Thị thần biết rằng thời khắc đã đến.
Lạy Chúa Ba Ngôi, con xin dâng lên Người thân thể của con, máu của con, và linh hồn của con… để chuộc lỗi cho những hành động báng bổ, những lời nói xúc phạm, và sự thờ ở lãnh đạm…
Giáo chủ Thị thần thấy những đau đớn về xác thịt bắt đầu tăng lên. Cơn đau lan toả khắp trên da thịt ngài như một thứ dịch bệnh, khiến cho vị thầy tu trẻ lại muốn tự cào xé thân thể mình y như cách đây vài tuần khi Chúa hiền linh lần đầu tiên. Đừng quên những đau đớn mà Giê-su đã phải chịu đựng. Khói đã dâng lên đến cổ họng ngài. Thuốc giảm đau cũng không thể làm dịu đi chút nào.
Sứ mệnh của ta thế là đã hoàn thành.
Sự khiếp hãi giờ đã thuộc về Giáo chủ Thị thần. Và Hi vọng đã đến với họ.
Trong hốc Pallium, theo thánh ý, Giáo chủ Thị thần đã xức dầu lên người, lên tóc, lên mặt. Lên cả chiếc áo thầy tu. Lên khắp cả da thịt. Khắp người ngài giờ đã thấm đẫm thứ dầu thần linh thiêng lấy từ các ngọn đèn. Thứ dầu này ngọt ngào như mùi hương của mẹ, nhưng bỏng rát. Cái chết của Giáo chủ Thị thần sẽ mang đầy ân sủng. Sẽ rất diệu kỳ, và mau chóng. Ngài sẽ để lại cho trần thế này sức mạnh và sự huyền diệu… chứ không phải là một vụ tai tiếng.
Giáo chủ Thị thần thò tay vào trong túi áo, lần tìm một chiếc bật lửa bằng vàng nhỏ xíu mà ngài đã lấy từ hốc Pallium. Ngài thì thầm đọc một đoạn thơ trong kinh thánh. Và khi ngọn lửa bốc cao tới tận thiên đàng, các thiên thần sẽ giáng thế.Giáo chủ Thị thần đặt ngón tay cái vào đúng vị trí trên chiếc bật lửa.
Dưới quảng trường St. Peter, đám đông đang ca hát…
Cả thế giới sẽ phải nhớ mãi cảnh tượng ấy.
Trên ban công cao tít, y như một linh hồn đang thoát ra khỏi ngục tù thân xác, một ngọn lửa bùng lên, và chỉ trong giây lát đã nuốt chửng toàn bộ thân thể của Giáo chủ Thị thần. Vị thầy tu trẻ không hề gào thét. Ngài chỉ vươn hai cánh tay quá đầu và ngẩng mặt lên thiên đàng. Ngọn lửa gào rú, và nhấn chìm toàn bộ cơ thể của Giáo chủ Thị thần trong một cột sáng rực rỡ.
Ngọn lửa cứ bừng lên mãi, rồi sau đó bắt đầu lụi dần. Giáo chủ Thị thần đã biến mất. Không ai biết được liệu ngài đã tan thành tro bụi hay đã đổ sụp xuống đằng sau những cột trụ đá của lan can. Chỉ còn lại một cột khói bốc thẳng lên bầu trời Vatican.
Chú thích:(1) Nguyên bản: Papal Balcony - Ban công Giáo hoàng, ban công nằm ở chóp cao nhất của Đại thánh đường.
